Chương 47
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Cố Ngọc Trúc mỉ cười hỏi Tô Vận: “Này, Tô Vận, cậu dự định khi nào sẽ kết hôn với Hàn Đình?”
Nghe thấy câu nói này, Tô Vận lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng đáp trả nói: “Các cậu đang nói nhăng nói bậy gì vậy? Tôi và Hàn Đình chỉ là bạn tốt, không phải là kiểu quan hệ như các cậu nghĩ đâu.”
Cố Ngọc Trúc đương nhiên không tin, tiếp tục cười nói: “Cậu xem chúng tôi là kẻ ngốc hay là người mù vậy? Chỉ riêng việc hai người các cậu suốt ngày liếc mắt đưa tình với nhau, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra được.”
Tô Vận leo lên giường bịt miệng Cố Ngọc Trúc lại, nói với cô ta: “Cậu mau ngủ đi.”
Cố Ngọc Trúc kéo tay Tô Vận ra, tiếp tục nói: “Tớ đang nói thật đấy, một người đàn ông nam tính có sức hút như Hàn Đình là kiểu người được con gái thích nhất, cũng rất khó khăng khăng một mực với con gái, cậu nhất định phải tóm lấy cậu ta, nếu không có thể sẽ bị người khác cướp đoạt đấy.”
Lúc các cô cười đùa nói chuyện rôm rả, Sơ Hạ không nói thêm gì nữa.
Cô cũng không buồn ngủ, nằm ở trên giường tiếp tục lặng lẽ suy nghĩ về mọi chuyện.
Thực ra không phải cô nghĩ đến chuyện giữa Tô Vận và Hàn Đình, là chuyện có liên quan đến thời đại.
Lúc nãy trong lúc nói chuyện, bọn họ nói rằng mình không muốn sống ở nông thôn cả đời.
Lúc trước, Sơ Hạ cũng cảm thấy như vậy, tình hình xã hội trước mắt cũng như vậy, các chính sách như núi, hầu hết các thanh niên trí thức đều phải cắm rễ ở nông thôn không thể quay về.
Nhưng trong đầu cô lại xuất hiện nội dung trong cuốn tiểu thuyết.
Dựa theo bối cảnh được miêu tả trong tiểu thuyết, xã hội bọn họ đang sống không phải lúc nào cũng không thay đổi giống như bây giờ.
Không lâu sau, rất nhiều chính sách sẽ được thay đổi.
Chế độ thi đại học đã ngừng mười năm sẽ khôi phục, mọi người đều có thể đi thi đại học, các thanh niên trí thức cũng không còn bị hạn chế nữa, có thể tự do trở về thành phố.
Ngay sau đó là “Cải cách mở cửa”.
Hoàn cảnh xã hội sẽ thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất.
Đến lúc đó, trong kinh doanh sẽ không còn tội lớn đầu cơ trục lợi nữa, các cá nhân kinh doanh có thể đường đường chính chính làm ăn, rất nhiều người không có việc làm cũng có thể tìm mọi cách buôn bán kiếm tiền.
Các hộ kinh doanh cá nhân cũng có người phát đạt tiên phong, vì thế đã xuất hiện danh từ mới như “Hộ ngàn tệ”.
Mà sau này, cùng với các chính sách từng bước thả lỏng, xã hội phát triển với tốc độ chóng mặt, những toà nhà cao tầng đột nhiên mọc lên từ trên mặt đất, rất nhiều người sống trong những căn nhà cao tầng, dùng điện thoại.
Sau đó nữa, mỗi người đều có máy tính, điện thoại di động cá nhân, những chiếc ô tô đầy màu sắc đổ đầy xăng dầu chạy trên đường phố.
Ngoại trừ xe lửa được sơn màu xanh ra, trên đường ray còn xuất hiện những con tàu cao tốc nhanh hơn, đi máy bay cũng vô cùng thuận tiện.
Mà tất cả những thứ này đương nhiên đều nằm ngoài sức tưởng tượng của Sơ Hạ.
Với kiến thức và tầm nhìn trước mắt của cô, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó sẽ như thế nào.
Suy cho cùng, những gì xảy ra trong tiểu thuyết đều là những chuyện cô chưa bao giờ trải qua.
Nếu chỉ tưởng tượng dựa theo những gì được miêu tả trên đó, cô chỉ cảm thấy khoa trương.
Nếu suy nghĩ nhiều, thậm chí còn cảm thấy là viễn vông ảo tưởng.
Nhưng cho dù khó tưởng tượng như thế nào đi nữa, nó cũng sẽ xảy ra.
Nghe thấy câu nói này, Tô Vận lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng đáp trả nói: “Các cậu đang nói nhăng nói bậy gì vậy? Tôi và Hàn Đình chỉ là bạn tốt, không phải là kiểu quan hệ như các cậu nghĩ đâu.”
Cố Ngọc Trúc đương nhiên không tin, tiếp tục cười nói: “Cậu xem chúng tôi là kẻ ngốc hay là người mù vậy? Chỉ riêng việc hai người các cậu suốt ngày liếc mắt đưa tình với nhau, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra được.”
Tô Vận leo lên giường bịt miệng Cố Ngọc Trúc lại, nói với cô ta: “Cậu mau ngủ đi.”
Cố Ngọc Trúc kéo tay Tô Vận ra, tiếp tục nói: “Tớ đang nói thật đấy, một người đàn ông nam tính có sức hút như Hàn Đình là kiểu người được con gái thích nhất, cũng rất khó khăng khăng một mực với con gái, cậu nhất định phải tóm lấy cậu ta, nếu không có thể sẽ bị người khác cướp đoạt đấy.”
Lúc các cô cười đùa nói chuyện rôm rả, Sơ Hạ không nói thêm gì nữa.
Cô cũng không buồn ngủ, nằm ở trên giường tiếp tục lặng lẽ suy nghĩ về mọi chuyện.
Thực ra không phải cô nghĩ đến chuyện giữa Tô Vận và Hàn Đình, là chuyện có liên quan đến thời đại.
Lúc nãy trong lúc nói chuyện, bọn họ nói rằng mình không muốn sống ở nông thôn cả đời.
Lúc trước, Sơ Hạ cũng cảm thấy như vậy, tình hình xã hội trước mắt cũng như vậy, các chính sách như núi, hầu hết các thanh niên trí thức đều phải cắm rễ ở nông thôn không thể quay về.
Nhưng trong đầu cô lại xuất hiện nội dung trong cuốn tiểu thuyết.
Dựa theo bối cảnh được miêu tả trong tiểu thuyết, xã hội bọn họ đang sống không phải lúc nào cũng không thay đổi giống như bây giờ.
Không lâu sau, rất nhiều chính sách sẽ được thay đổi.
Chế độ thi đại học đã ngừng mười năm sẽ khôi phục, mọi người đều có thể đi thi đại học, các thanh niên trí thức cũng không còn bị hạn chế nữa, có thể tự do trở về thành phố.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay sau đó là “Cải cách mở cửa”.
Hoàn cảnh xã hội sẽ thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất.
Đến lúc đó, trong kinh doanh sẽ không còn tội lớn đầu cơ trục lợi nữa, các cá nhân kinh doanh có thể đường đường chính chính làm ăn, rất nhiều người không có việc làm cũng có thể tìm mọi cách buôn bán kiếm tiền.
Các hộ kinh doanh cá nhân cũng có người phát đạt tiên phong, vì thế đã xuất hiện danh từ mới như “Hộ ngàn tệ”.
Mà sau này, cùng với các chính sách từng bước thả lỏng, xã hội phát triển với tốc độ chóng mặt, những toà nhà cao tầng đột nhiên mọc lên từ trên mặt đất, rất nhiều người sống trong những căn nhà cao tầng, dùng điện thoại.
Sau đó nữa, mỗi người đều có máy tính, điện thoại di động cá nhân, những chiếc ô tô đầy màu sắc đổ đầy xăng dầu chạy trên đường phố.
Ngoại trừ xe lửa được sơn màu xanh ra, trên đường ray còn xuất hiện những con tàu cao tốc nhanh hơn, đi máy bay cũng vô cùng thuận tiện.
Mà tất cả những thứ này đương nhiên đều nằm ngoài sức tưởng tượng của Sơ Hạ.
Với kiến thức và tầm nhìn trước mắt của cô, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó sẽ như thế nào.
Suy cho cùng, những gì xảy ra trong tiểu thuyết đều là những chuyện cô chưa bao giờ trải qua.
Nếu chỉ tưởng tượng dựa theo những gì được miêu tả trên đó, cô chỉ cảm thấy khoa trương.
Nếu suy nghĩ nhiều, thậm chí còn cảm thấy là viễn vông ảo tưởng.
Nhưng cho dù khó tưởng tượng như thế nào đi nữa, nó cũng sẽ xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro