Chương 48
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Vì thế, cô lại nghĩ, chờ đến khi đất nước liên tục ban hành những chính sách mới, có phải cô cũng có thể bắt được chuyến xe tốc hành của thời đại này, tạo ra sự nghiệp riêng cho bản thân mình trong sự phát triển của thời đại, trở thành một trong những người tiên phòng làm giàu đầu tiên?
Ở trong tiểu thuyết, người đáp chuyến xe tốc hành này chính là Lâm Tiêu Hàm và Hàn Đình.
Sở dĩ Hàn Đình có thể ngồi lên đó, là vì cô đã cống hiến toàn bộ tài sản của mình để anh ta gây dựng sự nghiệp.
Nghĩ đến đây, Sơ Hạ không nhịn được cảm thấy bực mình.
Nếu cô đã có năng lực gây dựng sự nghiệp, tại sao lại không tự mình gây dựng sự nghiệp, không tạo nên sự nghiệp cho riêng mình, mà lại dâng hiến tất cả những tài nguyên và cơ hội vốn dĩ thuộc về mình cho Hàn Đình?
Chẳng lẽ việc trở thành người phụ nữ phía sau một người đàn ông thành công mới là thành công của phụ nữ?
Bây giờ cô không muốn loại thành công đó, đó là một thành công lừa người.
Sơ Hạ nằm trên giường, xoay người lại, úp mặt vào tường.
Mặc dù có rất nhiều việc phải suy nghĩ, nhưng có một số việc bây giờ nghĩ đến rõ ràng vẫn còn quá sớm, cho nên cô thu hồi những suy nghĩ của mình, tập trung vào những chuyện cần phải giải quyết nhất.
Điều quan trọng nhất cô cần phải giải quyết lúc này chính là nghĩ cách thoát khỏi sự ràng buộc của bối cảnh tiểu thuyết kia.
Nếu không thể giải quyết chuyện này, những thứ khác đều là uổng phí, cho dù trong lòng cô không muốn như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ đi theo những gì cốt truyện trong tiểu thuyết đã sắp xếp cho mình.
Cho nên…
Bắt đầu từ ngày mai.
Cô phải mặt dày đi theo Lâm Tiêu Hàm.
….
Ngày hôm sau.
Sơ Hạ vẫn là người dậy sớm nhất trong ký túc xá của mình.
Lúc cô mang đồ vệ sinh cá nhân đi ra ngoài, Lâm Tiêu Hàm cũng tình cờ đi ra từ cổng đối diện.
Hai người gặp nhau nhưng không chào hỏi, cả hai đều đến bên miệng giếng rửa mặt.
Không ai nói với ai câu nào, cùng nhau đánh răng, cùng nhau rửa mặt, cùng nhau trở về ký túc xá, sau đó lại cùng nhau vào phòng bếp nấu bữa sáng.
Hôm nay làm bữa sáng càng đơn giản hơn nữa, trực tiếp đun một ít nước nóng hấp bánh màn thầu lên, ăn cùng với đồ hộp.
Lâm Tiêu Hàm đã nấu xong trước đó, cầm lấy màn thầu, rót nước nóng, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống ăn sáng.
Sơ Hạ theo sát phía sau anh, bỏ bánh mần thầu vào trong một bát trống rỗng.
Lúc cầm đũa từ trong hộp ra và bưng bát đi đến bên cạnh bàn, cô do dự một chút, sau đó giống như bất chấp tất cả ngồi xuống đối diện Lâm Tiêu Hàm.
Lâm Tiêu Hàm nghi hoặc ngước mắt lên nhìn cô: “Cậu làm gì vậy?”
Trong phòng bếp có ba chiếc bàn, lúc trước mỗi khi mở cuộc họp ở trong phòng bếp, sẽ không có bất cứ người nào muốn ngồi cùng bàn với anh, bao gồm cả Sơ Hạ trong đó.
Sơ Hạ hắng giọng một tiếng, nói với vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc: “Ngày hôm qua chúng ta đã quét dọn trường học xong xuôi rồi, hôm nay có thể chính thức tuyển sinh, cho nên tôi muốn nghiêm túc thảo luận với cậu một chút, chúng ta phải tuyển sinh như thế nào đây?”
Lâm Tiêu Hàm thu hồi ánh mắt tiếp tục ăn cơm: “Đừng chúng ta chúng ta nữa, cậu là cậu, tôi là tôi, chúng ta tách ra tuyển sinh, cậu tuyển của cậu, tôi tuyển của tôi, không ai cản trở ai.”
Sơ Hạ nhìn Lâm Tiêu Hàm một lát, lại mở miệng hỏi: “Có phải cậu không muốn hợp tác với tôi không?”
Lâm Tiêu Hàm không chút lưu tình nói: “Đúng vậy.”
Anh thực sự không muốn làm việc với một người có đầu óc giống như hồ nhão.
Sơ Hạ nhìn anh, trong giọng nói mang theo sự an ủi: “Vậy sau này phải để cậu chịu thiệt rồi.”
“…”
Ở trong tiểu thuyết, người đáp chuyến xe tốc hành này chính là Lâm Tiêu Hàm và Hàn Đình.
Sở dĩ Hàn Đình có thể ngồi lên đó, là vì cô đã cống hiến toàn bộ tài sản của mình để anh ta gây dựng sự nghiệp.
Nghĩ đến đây, Sơ Hạ không nhịn được cảm thấy bực mình.
Nếu cô đã có năng lực gây dựng sự nghiệp, tại sao lại không tự mình gây dựng sự nghiệp, không tạo nên sự nghiệp cho riêng mình, mà lại dâng hiến tất cả những tài nguyên và cơ hội vốn dĩ thuộc về mình cho Hàn Đình?
Chẳng lẽ việc trở thành người phụ nữ phía sau một người đàn ông thành công mới là thành công của phụ nữ?
Bây giờ cô không muốn loại thành công đó, đó là một thành công lừa người.
Sơ Hạ nằm trên giường, xoay người lại, úp mặt vào tường.
Mặc dù có rất nhiều việc phải suy nghĩ, nhưng có một số việc bây giờ nghĩ đến rõ ràng vẫn còn quá sớm, cho nên cô thu hồi những suy nghĩ của mình, tập trung vào những chuyện cần phải giải quyết nhất.
Điều quan trọng nhất cô cần phải giải quyết lúc này chính là nghĩ cách thoát khỏi sự ràng buộc của bối cảnh tiểu thuyết kia.
Nếu không thể giải quyết chuyện này, những thứ khác đều là uổng phí, cho dù trong lòng cô không muốn như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ đi theo những gì cốt truyện trong tiểu thuyết đã sắp xếp cho mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên…
Bắt đầu từ ngày mai.
Cô phải mặt dày đi theo Lâm Tiêu Hàm.
….
Ngày hôm sau.
Sơ Hạ vẫn là người dậy sớm nhất trong ký túc xá của mình.
Lúc cô mang đồ vệ sinh cá nhân đi ra ngoài, Lâm Tiêu Hàm cũng tình cờ đi ra từ cổng đối diện.
Hai người gặp nhau nhưng không chào hỏi, cả hai đều đến bên miệng giếng rửa mặt.
Không ai nói với ai câu nào, cùng nhau đánh răng, cùng nhau rửa mặt, cùng nhau trở về ký túc xá, sau đó lại cùng nhau vào phòng bếp nấu bữa sáng.
Hôm nay làm bữa sáng càng đơn giản hơn nữa, trực tiếp đun một ít nước nóng hấp bánh màn thầu lên, ăn cùng với đồ hộp.
Lâm Tiêu Hàm đã nấu xong trước đó, cầm lấy màn thầu, rót nước nóng, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống ăn sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Hạ theo sát phía sau anh, bỏ bánh mần thầu vào trong một bát trống rỗng.
Lúc cầm đũa từ trong hộp ra và bưng bát đi đến bên cạnh bàn, cô do dự một chút, sau đó giống như bất chấp tất cả ngồi xuống đối diện Lâm Tiêu Hàm.
Lâm Tiêu Hàm nghi hoặc ngước mắt lên nhìn cô: “Cậu làm gì vậy?”
Trong phòng bếp có ba chiếc bàn, lúc trước mỗi khi mở cuộc họp ở trong phòng bếp, sẽ không có bất cứ người nào muốn ngồi cùng bàn với anh, bao gồm cả Sơ Hạ trong đó.
Sơ Hạ hắng giọng một tiếng, nói với vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc: “Ngày hôm qua chúng ta đã quét dọn trường học xong xuôi rồi, hôm nay có thể chính thức tuyển sinh, cho nên tôi muốn nghiêm túc thảo luận với cậu một chút, chúng ta phải tuyển sinh như thế nào đây?”
Lâm Tiêu Hàm thu hồi ánh mắt tiếp tục ăn cơm: “Đừng chúng ta chúng ta nữa, cậu là cậu, tôi là tôi, chúng ta tách ra tuyển sinh, cậu tuyển của cậu, tôi tuyển của tôi, không ai cản trở ai.”
Sơ Hạ nhìn Lâm Tiêu Hàm một lát, lại mở miệng hỏi: “Có phải cậu không muốn hợp tác với tôi không?”
Lâm Tiêu Hàm không chút lưu tình nói: “Đúng vậy.”
Anh thực sự không muốn làm việc với một người có đầu óc giống như hồ nhão.
Sơ Hạ nhìn anh, trong giọng nói mang theo sự an ủi: “Vậy sau này phải để cậu chịu thiệt rồi.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro