Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 29
Mạn Thu
2024-09-03 10:24:24
“Nấc......” An Tây lại nấc một tiếng.
Cô bé nhìn An Sở lại nhìn lợn rừng, trong mắt lộ ra nghi ngờ sâu sắc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, sau đó, ánh mắt của cô bé càng ngày càng sáng.
Mẹ cô bé lợi hại hơn cô bé tưởng tượng rất nhiều rất nhiều!
Mẹ cô bé lúc trước nói ăn thịt nướng là nghiêm túc!
Cuộc sống sau này của các cô cũng không cần phát sầu!
Dưới nắng sớm, trong mắt An Tây phảng phất cất giấu tinh hà rực rỡ, rực rỡ, lại tràn ngập sinh cơ.
An Sở lắc lắc bàn tay bị chấn tê, có hơi ngạo kiều nhìn về phía An Tây.
“Mẹ, mẹ thật lợi hại!” An Tây lập tức đưa lên lời nịnh nọt chân thành tha thiết nhất.
An Sở nhướng mày, trong mắt đều là ý cười.
Động tác Hứa Tu Án chạy hết tốc lực về phía các cô dừng lại.
An Sở bắt được động tĩnh cách đó không xa, ánh mắt sắc bén dồn về phía Hứa Tu Án.
Ánh mắt hai người đụng nhau trong không trung, sau đó, An Sở thu hồi tầm mắt trước, cười sờ sờ đầu An Tây: "Con gái." Cô cực kì thuận lợi hô.
Cô vuốt vuốt mái tóc dựng thẳng của An Tây, cười nói: "Mẹ nướng thịt cho con ăn trước, những thứ khác, chúng ta mang về nhà, mẹ nghĩ xem phải ăn như thế nào.
Nói xong, An Tây liền thấy An Sở không biết lấy ra một con dao phay từ chỗ nào trên người!
Không phải, mẹ ruột của con, mẹ, mẹ khi nào thì cầm dao phay trong nhà ra?
“Mẹ, đừng chém, trước đừng chém!” Ánh mắt An Tây sáng lên thần kỳ, “Chúng ta bán lấy tiền!”
An Sở khó hiểu: "Con không muốn ăn thịt sao?”
An Tây:...... Người nào không muốn ăn thịt?
Nhưng hiện tại thời tiết nóng bức, không đợi các cô ăn xong, thịt sẽ thiu.
Hơn nữa, một con lợn rừng lớn như vậy mang về nhà, mục tiêu quá lớn, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Nếu bị người phát hiện, lợn rừng liền thành của toàn bộ đại đội, đến lúc đó, hai mẹ con các cô phỏng chừng chỉ có thể chia được chút thịt.
Thế này không thể được!
Đừng trách cô bé giác ngộ thấp, cô bé phải cùng mẹ trải qua cuộc sống trước.
Cô bé nhớ rõ đại đội bên cạnh có hộ gia đình trong nhà làm hỉ sự, cũng bởi vì tiệc rượu không có đồ ăn mặn, con dâu và người nhà mẹ cảm thấy mất mặt, ngay tại chỗ trở mặt rời đi.
Con trai của gia đình đó vì chuyện này suýt nữa xảy ra vấn đề.
Nhà các cô thiếu tiền, đối phương thiếu thịt, lợn rừng này hoàn toàn có thể bán cho hộ gia đình kia.
“Mẹ, chúng ta giấu kỹ lợn rừng, đi tìm người mua!” An Tây đã tính trước nói.
An Sở lắc đầu, cô vẫn muốn ăn thịt hơn.
Chủ yếu hai người cô và An Tây đều quá gầy, khi vừa mới che chở An Tây trốn lợn rừng, cô nâng An Tây lên, cân nặng kia, nhẹ nhàng bay bổng.
Lúc trước cô nâng An Diệu Tông, trên tay lại nặng trịch, là một mập mạp chân thật.
Thấy An Sở lắc đầu, An Tây nuốt một ngụm nước miếng, cô bé cũng muốn ăn thịt, nhưng mà: "Mẹ, nghe con, chúng ta bán lấy tiền!"
An Tây cũng rất biết tầm quan trọng của tiền, cuộc sống của mẹ con các cô phải trôi qua thật tốt, không có tiền, đó đều là nói suông!
“Mẹ, bán lấy tiền đi.” An Tây đáng thương nhìn An Sở, “Xin mẹ.”
Trong nháy mắt An Sở không kiên trì muốn ăn thịt, đứa nhỏ vui vẻ là quan trọng nhất.
Nếu An Tây khăng khăng muốn bán lấy tiền, vậy thì bán lấy tiền đi.
Cùng lắm thì, cô lại săn một con lợn rừng nữa.
Đàn heo: Cô có lịch sự không?
Cô bé nhìn An Sở lại nhìn lợn rừng, trong mắt lộ ra nghi ngờ sâu sắc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, sau đó, ánh mắt của cô bé càng ngày càng sáng.
Mẹ cô bé lợi hại hơn cô bé tưởng tượng rất nhiều rất nhiều!
Mẹ cô bé lúc trước nói ăn thịt nướng là nghiêm túc!
Cuộc sống sau này của các cô cũng không cần phát sầu!
Dưới nắng sớm, trong mắt An Tây phảng phất cất giấu tinh hà rực rỡ, rực rỡ, lại tràn ngập sinh cơ.
An Sở lắc lắc bàn tay bị chấn tê, có hơi ngạo kiều nhìn về phía An Tây.
“Mẹ, mẹ thật lợi hại!” An Tây lập tức đưa lên lời nịnh nọt chân thành tha thiết nhất.
An Sở nhướng mày, trong mắt đều là ý cười.
Động tác Hứa Tu Án chạy hết tốc lực về phía các cô dừng lại.
An Sở bắt được động tĩnh cách đó không xa, ánh mắt sắc bén dồn về phía Hứa Tu Án.
Ánh mắt hai người đụng nhau trong không trung, sau đó, An Sở thu hồi tầm mắt trước, cười sờ sờ đầu An Tây: "Con gái." Cô cực kì thuận lợi hô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vuốt vuốt mái tóc dựng thẳng của An Tây, cười nói: "Mẹ nướng thịt cho con ăn trước, những thứ khác, chúng ta mang về nhà, mẹ nghĩ xem phải ăn như thế nào.
Nói xong, An Tây liền thấy An Sở không biết lấy ra một con dao phay từ chỗ nào trên người!
Không phải, mẹ ruột của con, mẹ, mẹ khi nào thì cầm dao phay trong nhà ra?
“Mẹ, đừng chém, trước đừng chém!” Ánh mắt An Tây sáng lên thần kỳ, “Chúng ta bán lấy tiền!”
An Sở khó hiểu: "Con không muốn ăn thịt sao?”
An Tây:...... Người nào không muốn ăn thịt?
Nhưng hiện tại thời tiết nóng bức, không đợi các cô ăn xong, thịt sẽ thiu.
Hơn nữa, một con lợn rừng lớn như vậy mang về nhà, mục tiêu quá lớn, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Nếu bị người phát hiện, lợn rừng liền thành của toàn bộ đại đội, đến lúc đó, hai mẹ con các cô phỏng chừng chỉ có thể chia được chút thịt.
Thế này không thể được!
Đừng trách cô bé giác ngộ thấp, cô bé phải cùng mẹ trải qua cuộc sống trước.
Cô bé nhớ rõ đại đội bên cạnh có hộ gia đình trong nhà làm hỉ sự, cũng bởi vì tiệc rượu không có đồ ăn mặn, con dâu và người nhà mẹ cảm thấy mất mặt, ngay tại chỗ trở mặt rời đi.
Con trai của gia đình đó vì chuyện này suýt nữa xảy ra vấn đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà các cô thiếu tiền, đối phương thiếu thịt, lợn rừng này hoàn toàn có thể bán cho hộ gia đình kia.
“Mẹ, chúng ta giấu kỹ lợn rừng, đi tìm người mua!” An Tây đã tính trước nói.
An Sở lắc đầu, cô vẫn muốn ăn thịt hơn.
Chủ yếu hai người cô và An Tây đều quá gầy, khi vừa mới che chở An Tây trốn lợn rừng, cô nâng An Tây lên, cân nặng kia, nhẹ nhàng bay bổng.
Lúc trước cô nâng An Diệu Tông, trên tay lại nặng trịch, là một mập mạp chân thật.
Thấy An Sở lắc đầu, An Tây nuốt một ngụm nước miếng, cô bé cũng muốn ăn thịt, nhưng mà: "Mẹ, nghe con, chúng ta bán lấy tiền!"
An Tây cũng rất biết tầm quan trọng của tiền, cuộc sống của mẹ con các cô phải trôi qua thật tốt, không có tiền, đó đều là nói suông!
“Mẹ, bán lấy tiền đi.” An Tây đáng thương nhìn An Sở, “Xin mẹ.”
Trong nháy mắt An Sở không kiên trì muốn ăn thịt, đứa nhỏ vui vẻ là quan trọng nhất.
Nếu An Tây khăng khăng muốn bán lấy tiền, vậy thì bán lấy tiền đi.
Cùng lắm thì, cô lại săn một con lợn rừng nữa.
Đàn heo: Cô có lịch sự không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro