Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 30
Mạn Thu
2024-09-03 10:24:24
Cách đó không xa Hứa Tu Án hơi hơi nhướng mày, không nghĩ tới, trong thôn núi nhỏ phía nam xa xôi, sẽ có cao thủ như vậy.
Anh ấy cũng không hoài nghi thân phận An Sở có vấn đề gì.
Anh cũng quá hiểu ý tứ của câu "Sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân".
Nếu vị nữ đồng chí kia tự mình có thể giải khốn cảnh, vậy anh ấy cũng không cần phải đi qua quấy rầy.
Hứa Tu Án gật đầu với An Sở, lui về vị trí cũ.
“Lão Hứa?” Tôn Dã nháy mắt về phía An Sở, hỏi Hứa Tu Án An Sở có vấn đề gì không.
Hứa Tu Án lắc đầu không biết nói gì.
“Từ quần áo của vị nữ đồng chí kia và cô bé bên cạnh mà xem, là thôn dân dưới chân núi.” Hắn nói.
Tôn Dã gật đầu, anh ấy biết Hứa Tu Án chấp hành nhiệm vụ trời nam đất bắc, rất ít khi xảy ra vấn đề về nhận thức người, liền buông chuyện của An Sở xuống, một lần nữa chú ý đến người bọn họ ngồi canh giữ.
Những người đó sao còn chưa xuất hiện?
"Lão Tôn, anh nói chuyện sườn núi có thể xuất hiện lợn rừng này có liên quan tới những người đó hay không?"
Tay Tôn Dã cầm kính viễn vọng dừng lại, tầm nhìn theo bản năng liền chuyển tới hướng Hứa Tu Án.
“Á!” Một khuôn mặt thật lớn!
Biến hình rồi!
Hứa Tu Án:...”
Tôn Dã buông kính viễn vọng xuống, hai người liếc nhau, chạy vào sâu trong núi rừng.
Bọn họ quyết định chủ động xuất kích, men theo lộ tuyến lợn rừng bôn tẩu tìm kiếm dấu vết để lại.
An Tây mừng rỡ khi thấy cuối cùng An Sở cũng đồng ý bán con lợn rừng.
“Mẹ, vậy chúng ta tìm một chỗ giấu lợn rừng đi.”
Không cần.” An Sở lắc đầu.
Trên núi có người có động vật, heo rừng giấu ở đâu cũng không an toàn.
Cô đi tới bên cạnh một gốc cây đại thụ, đưa tay kéo dây leo quấn ở trên thân cây xuống, lại dùng dao phay chặt mấy gốc cây hơi thô chút, làm một cái giá đơn giản có thể kéo đi.
Chờ An Tây lấy lại tinh thần, An Sở đã nén sức lôi lợn rừng thả lên giá.
Còn bao nhiêu điều bất ngờ về mẹ cô bé đây!
An Tây vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Đương nhiên, chút sức lực nhỏ bé này của cô bé, có ít còn hơn không, nhưng tâm ý đã tới.
Dù sao trong lòng An Sở cũng rất thoải mái.
An Tây biết đại đội bên cạnh có con đường nhất định phải đi qua, liền đề nghị kéo lợn rừng đến chỗ đó.
Cô bé muốn thủ heo đãi thỏ!
An Sở không hiểu, bọn họ kéo lợn rừng về nhà trước không được sao?
Cũng không nhất định phải bán cả con heo, các cô có thể chia một ít ra ăn.
Nhưng nhìn An Tây lén lút, hết nhìn đông tới nhìn tây, rõ ràng là muốn tránh tai mắt người khác, cô yên lặng nuốt xuống lời nói trong miệng.
Quên đi, quen thuộc của cô đối với nơi này còn kém đứa nhỏ, cứ nghe lời cô bé là được rồi.
Không được, đến lúc đó lại kéo về nhà, cũng chỉ là đưa chút sức lực.
An Tây cũng không biết ý nghĩ của An Sở, cô bé hiện tại lòng tràn đầy đều là bán lấy tiền bán lấy tiền.
“Mẹ, nơi này thường thường sẽ có người tới, chúng ta qua bên kia.” An Tây lén lút nhìn xung quanh một chút, chỉ về hướng ngược lại với đại đội Bội Thu nói.
An Sở:...... Sao giống như làm trộm vậy?
Chẳng lẽ?
Núi này là tư nhân, các cô đây là nhổ lông cừu của người ta, sợ bị chủ gia bắt ngay tại trận?
Thế này?
Nhìn cũng không giống.
Xem ra cô phải tìm một cơ hội tìm hiểu kĩ chút thời cuộc nơi này.
Bằng không làm gì cũng bó tay bó chân còn chưa tính, vạn nhất xảy ra sai sót gì, lại nổi sóng sẽ không đáng kể.
Anh ấy cũng không hoài nghi thân phận An Sở có vấn đề gì.
Anh cũng quá hiểu ý tứ của câu "Sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân".
Nếu vị nữ đồng chí kia tự mình có thể giải khốn cảnh, vậy anh ấy cũng không cần phải đi qua quấy rầy.
Hứa Tu Án gật đầu với An Sở, lui về vị trí cũ.
“Lão Hứa?” Tôn Dã nháy mắt về phía An Sở, hỏi Hứa Tu Án An Sở có vấn đề gì không.
Hứa Tu Án lắc đầu không biết nói gì.
“Từ quần áo của vị nữ đồng chí kia và cô bé bên cạnh mà xem, là thôn dân dưới chân núi.” Hắn nói.
Tôn Dã gật đầu, anh ấy biết Hứa Tu Án chấp hành nhiệm vụ trời nam đất bắc, rất ít khi xảy ra vấn đề về nhận thức người, liền buông chuyện của An Sở xuống, một lần nữa chú ý đến người bọn họ ngồi canh giữ.
Những người đó sao còn chưa xuất hiện?
"Lão Tôn, anh nói chuyện sườn núi có thể xuất hiện lợn rừng này có liên quan tới những người đó hay không?"
Tay Tôn Dã cầm kính viễn vọng dừng lại, tầm nhìn theo bản năng liền chuyển tới hướng Hứa Tu Án.
“Á!” Một khuôn mặt thật lớn!
Biến hình rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tu Án:...”
Tôn Dã buông kính viễn vọng xuống, hai người liếc nhau, chạy vào sâu trong núi rừng.
Bọn họ quyết định chủ động xuất kích, men theo lộ tuyến lợn rừng bôn tẩu tìm kiếm dấu vết để lại.
An Tây mừng rỡ khi thấy cuối cùng An Sở cũng đồng ý bán con lợn rừng.
“Mẹ, vậy chúng ta tìm một chỗ giấu lợn rừng đi.”
Không cần.” An Sở lắc đầu.
Trên núi có người có động vật, heo rừng giấu ở đâu cũng không an toàn.
Cô đi tới bên cạnh một gốc cây đại thụ, đưa tay kéo dây leo quấn ở trên thân cây xuống, lại dùng dao phay chặt mấy gốc cây hơi thô chút, làm một cái giá đơn giản có thể kéo đi.
Chờ An Tây lấy lại tinh thần, An Sở đã nén sức lôi lợn rừng thả lên giá.
Còn bao nhiêu điều bất ngờ về mẹ cô bé đây!
An Tây vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Đương nhiên, chút sức lực nhỏ bé này của cô bé, có ít còn hơn không, nhưng tâm ý đã tới.
Dù sao trong lòng An Sở cũng rất thoải mái.
An Tây biết đại đội bên cạnh có con đường nhất định phải đi qua, liền đề nghị kéo lợn rừng đến chỗ đó.
Cô bé muốn thủ heo đãi thỏ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Sở không hiểu, bọn họ kéo lợn rừng về nhà trước không được sao?
Cũng không nhất định phải bán cả con heo, các cô có thể chia một ít ra ăn.
Nhưng nhìn An Tây lén lút, hết nhìn đông tới nhìn tây, rõ ràng là muốn tránh tai mắt người khác, cô yên lặng nuốt xuống lời nói trong miệng.
Quên đi, quen thuộc của cô đối với nơi này còn kém đứa nhỏ, cứ nghe lời cô bé là được rồi.
Không được, đến lúc đó lại kéo về nhà, cũng chỉ là đưa chút sức lực.
An Tây cũng không biết ý nghĩ của An Sở, cô bé hiện tại lòng tràn đầy đều là bán lấy tiền bán lấy tiền.
“Mẹ, nơi này thường thường sẽ có người tới, chúng ta qua bên kia.” An Tây lén lút nhìn xung quanh một chút, chỉ về hướng ngược lại với đại đội Bội Thu nói.
An Sở:...... Sao giống như làm trộm vậy?
Chẳng lẽ?
Núi này là tư nhân, các cô đây là nhổ lông cừu của người ta, sợ bị chủ gia bắt ngay tại trận?
Thế này?
Nhìn cũng không giống.
Xem ra cô phải tìm một cơ hội tìm hiểu kĩ chút thời cuộc nơi này.
Bằng không làm gì cũng bó tay bó chân còn chưa tính, vạn nhất xảy ra sai sót gì, lại nổi sóng sẽ không đáng kể.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro