Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 31
Mạn Thu
2024-09-03 10:24:24
An Sở nghiêng người về phía trước, dùng sức mạnh trên vai kéo lợn rừng, trong lòng yên lặng tính toán phải làm thế nào mới có thể bất động thanh sắc đạt được mục đích.
“Mẹ, chúng ta chờ ở chỗ này một chút đi.” An Tây nói.
Cô bé nhớ rõ, gia đình làm tiệc cưới kia từng khóc lóc kể lể, không phải bọn họ không coi trọng con dâu, không ra món mặn.
Trước tiệc cưới họ vô số lần ra vào đại đội nghĩ biện pháp, đế giày cũng mài rách, nhưng lại không mua được.
Lúc này, các cô ở chỗ này chờ xem, không đợi được người, cô bé lại nghĩ biện pháp khác.
An Sở không có dị nghị, vừa vặn, cô có hơi mệt mỏi, dứt khoát buông dây leo xuống, ngồi trên mặt đất.
Thanh âm của người đàn ông trung niên hổn hển truyền đến, "Khuynh gia bại sản đưa lễ hỏi, tiệc rượu còn muốn thịt đòi thức ăn, tôi đi đâu tìm?"
“Ngũ Đại Sơn, ông còn trách tôi?” Giọng Mã Lai Phượng càng lớn hơn, “Ông ít chiều sao?”
Ngũ Đại Sơn:...... Con một trong nhà, làm sao có thể không chiều?
Nhưng Ngũ Đại Sơn vẫn nói nhỏ: "Còn đang vội vội vàng vàng đấy, bảo tôi cắt thịt cho nó bày tiệc rượu à?"
Ánh mắt An Tây sáng lên: Đến rồi!
An Sở vừa nhìn ánh mắt An Tây, hiểu được, gió đông An Tây chờ đã tới.
Cô rũ mặt xuống, An Tây, sao lại tính chuẩn như vậy?
Trùng hợp à?
Trong lòng An Sở có chút so đo.
Cô và An Tây vô cùng ăn ý đồng thời đứng lên, kéo heo rừng chậm rãi đi về phía thị trấn.
Mặc dù khí thế Mã Lai Phượng không bại bởi Ngũ Đại Sơn, nhưng trong lòng cũng phiền không chịu được.
Tiệc rượu này nhất định phải chống đỡ được tình cảnh, nếu không về sau con trai ở trước mặt vợ cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên.
Ừm, trên thực tế, đời trước, bởi vì chuyện tiệc rượu, chuyện cưới con dâu này, trực tiếp thất bại.
Mã Lai Phượng sầu, tựa như Ngũ Đại Sơn nói, con trai bà trên dưới miệng lưỡi vừa đụng, nói một tiếng ngày mốt sẽ làm tiệc rượu, rồi xem như chưởng quỹ phủi tay.
Bà ấy ngoại trừ đi khắp nơi nghĩ cách vay tiền, gom góp thức ăn làm tiệc rượu khắp nơi, còn có thể thế nào?
Trong lòng bà ấy oán giận, thời điểm mấu chốt con trai và chồng đều không đáng tin cậy, vẫn phải dựa vào bà ấy.
Nghĩ như vậy, động tác trên chân bà ấy nhanh hơn vài phần.
Không có biện pháp, thời gian cấp bách, bọn họ hôm nay muốn đi cung tiêu xã trên trấn thử vận may, nghĩ cho dù không mua được thịt, có thể mua được cá cũng tốt.
Nhưng trong lòng bà ấy cũng rõ ràng, bọn họ rất có thể sẽ đi một chuyến tay không.
“Ai u!”
Ngũ Đại Sơn đột nhiên dừng bước, Mã Lai Phượng không để ý, đụng vào lưng ông ấy.
“Làm gì vậy?” Mã Lai Phượng xoa xoa cái mũi chua xót không nhịn được oán giận, “Ông nếu không vui thì về nhà đi!”
Vốn là phiền lòng, Ngũ Đại Sơn còn làm trò?
“Không phải, A Phượng, bà mau nhìn đi!” Ngũ Đại Sơn kích động chỉ chỉ mẹ con An Sở cách đó không xa kéo lợn rừng.
“Nhìn cái gì?” Mã Lai Phượng liếc mắt, “Tooi hiện tại ngoại trừ thịt, cái gì cũng không muốn nhìn!”
“Chính là thịt, là thịt lợn rừng!”
“Ban ngày ban mặt, phát điên cái gì!” Mã Lai Phượng tức giận nói, “Lúc này nếu thật sự có lợn rừng, oong còn không chạy?
Bà ấy cũng không tin, thật sự gặp phải lợn rừng, Ngũ Đại Sơn còn có thể bình tĩnh như vậy.
Người đàn ông này cũng chỉ ở trước mặt bà ấy, ở bên ngoài, còn không phải đánh rắm cũng im lặng sao!
“Không phải lợn rừng, là thịt.” Ngũ Đại Sơn nhìn thấy món thịt tâm tâm niệm niệm, nói không rõ, “Bà nhìn phía trước, phía trước!”
“Mẹ, chúng ta chờ ở chỗ này một chút đi.” An Tây nói.
Cô bé nhớ rõ, gia đình làm tiệc cưới kia từng khóc lóc kể lể, không phải bọn họ không coi trọng con dâu, không ra món mặn.
Trước tiệc cưới họ vô số lần ra vào đại đội nghĩ biện pháp, đế giày cũng mài rách, nhưng lại không mua được.
Lúc này, các cô ở chỗ này chờ xem, không đợi được người, cô bé lại nghĩ biện pháp khác.
An Sở không có dị nghị, vừa vặn, cô có hơi mệt mỏi, dứt khoát buông dây leo xuống, ngồi trên mặt đất.
Thanh âm của người đàn ông trung niên hổn hển truyền đến, "Khuynh gia bại sản đưa lễ hỏi, tiệc rượu còn muốn thịt đòi thức ăn, tôi đi đâu tìm?"
“Ngũ Đại Sơn, ông còn trách tôi?” Giọng Mã Lai Phượng càng lớn hơn, “Ông ít chiều sao?”
Ngũ Đại Sơn:...... Con một trong nhà, làm sao có thể không chiều?
Nhưng Ngũ Đại Sơn vẫn nói nhỏ: "Còn đang vội vội vàng vàng đấy, bảo tôi cắt thịt cho nó bày tiệc rượu à?"
Ánh mắt An Tây sáng lên: Đến rồi!
An Sở vừa nhìn ánh mắt An Tây, hiểu được, gió đông An Tây chờ đã tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô rũ mặt xuống, An Tây, sao lại tính chuẩn như vậy?
Trùng hợp à?
Trong lòng An Sở có chút so đo.
Cô và An Tây vô cùng ăn ý đồng thời đứng lên, kéo heo rừng chậm rãi đi về phía thị trấn.
Mặc dù khí thế Mã Lai Phượng không bại bởi Ngũ Đại Sơn, nhưng trong lòng cũng phiền không chịu được.
Tiệc rượu này nhất định phải chống đỡ được tình cảnh, nếu không về sau con trai ở trước mặt vợ cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên.
Ừm, trên thực tế, đời trước, bởi vì chuyện tiệc rượu, chuyện cưới con dâu này, trực tiếp thất bại.
Mã Lai Phượng sầu, tựa như Ngũ Đại Sơn nói, con trai bà trên dưới miệng lưỡi vừa đụng, nói một tiếng ngày mốt sẽ làm tiệc rượu, rồi xem như chưởng quỹ phủi tay.
Bà ấy ngoại trừ đi khắp nơi nghĩ cách vay tiền, gom góp thức ăn làm tiệc rượu khắp nơi, còn có thể thế nào?
Trong lòng bà ấy oán giận, thời điểm mấu chốt con trai và chồng đều không đáng tin cậy, vẫn phải dựa vào bà ấy.
Nghĩ như vậy, động tác trên chân bà ấy nhanh hơn vài phần.
Không có biện pháp, thời gian cấp bách, bọn họ hôm nay muốn đi cung tiêu xã trên trấn thử vận may, nghĩ cho dù không mua được thịt, có thể mua được cá cũng tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng trong lòng bà ấy cũng rõ ràng, bọn họ rất có thể sẽ đi một chuyến tay không.
“Ai u!”
Ngũ Đại Sơn đột nhiên dừng bước, Mã Lai Phượng không để ý, đụng vào lưng ông ấy.
“Làm gì vậy?” Mã Lai Phượng xoa xoa cái mũi chua xót không nhịn được oán giận, “Ông nếu không vui thì về nhà đi!”
Vốn là phiền lòng, Ngũ Đại Sơn còn làm trò?
“Không phải, A Phượng, bà mau nhìn đi!” Ngũ Đại Sơn kích động chỉ chỉ mẹ con An Sở cách đó không xa kéo lợn rừng.
“Nhìn cái gì?” Mã Lai Phượng liếc mắt, “Tooi hiện tại ngoại trừ thịt, cái gì cũng không muốn nhìn!”
“Chính là thịt, là thịt lợn rừng!”
“Ban ngày ban mặt, phát điên cái gì!” Mã Lai Phượng tức giận nói, “Lúc này nếu thật sự có lợn rừng, oong còn không chạy?
Bà ấy cũng không tin, thật sự gặp phải lợn rừng, Ngũ Đại Sơn còn có thể bình tĩnh như vậy.
Người đàn ông này cũng chỉ ở trước mặt bà ấy, ở bên ngoài, còn không phải đánh rắm cũng im lặng sao!
“Không phải lợn rừng, là thịt.” Ngũ Đại Sơn nhìn thấy món thịt tâm tâm niệm niệm, nói không rõ, “Bà nhìn phía trước, phía trước!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro