Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 2
Mạn Thu
2024-09-03 10:24:24
Ninh An Sở cảm nhận được xúc cảm thô ráp của chăn, một lần nữa nhắm mắt lại.
Đây có lẽ chính là một giấc mộng!
Chờ cô tỉnh lại, cô tỉnh lại, tất cả đều sẽ tốt.
Cô làm sao có thể biến thành một người không liên quan chứ?
Đây là một giấc mơ!
Phải thế chứ!
Nghĩ như vậy, trong đầu cô đột nhiên truyền đến đau đớn bén nhọn.
Chu Tây thấy trán Ninh An Sở toát ra gân xanh, mồ hôi lạnh dày đặc, vội vàng lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
“Có phải mẹ rất khó chịu không?”
“Tôi* hơi đau đầu, muốn ngủ một lát." Ninh An Sở bất động thanh sắc nói. (*Đoạn này chưa chấp nhận hiện thực nên để tôi nhé)
“Mẹ, mẹ ngủ đi, con trông chừng mẹ." Chu Tây vui mừng nói.
Cuối cùng mẹ cũng nói chuyện với cô bé!
Vậy, tất cả những chuyện này là sự thật, phải không?
Cô bé thật sự trở lại năm năm tuổi này, thay đổi vận mệnh mẹ cô bé mất sớm, đúng không!
Có cảm giác chân thật, lá gan Chu Tây rốt cục lớn hơn một chút, cô bé ngồi xuống bên giường, giúp Ninh An Sở dịch chăn: "Mẹ, mẹ ngủ đi."
Ninh An Sở gật gật đầu, đầu cô sắp nứt ra, rất có thể là giấc mơ sắp tỉnh lại, chờ cô tỉnh lại, tất cả mọi thứ trong mơ sẽ biến mất.
Cô sẽ phát hiện, mình đang ngủ ở Thấm Dục Cư của Giáng Ngô viện, trên giường của cô!
Ừm, không nghĩ nữa, đầu sắp nứt ra rồi, mau tỉnh lại đi!
Chu Tây ngồi ở bên giường, ngón tay xoắn cùng một chỗ, cô bé lo lắng nhìn gân xanh trên trán mẹ, Ninh An Sở rõ ràng chịu đựng đau nhức kịch liệt, tim lại chậm rãi thắt lại.
Kiếp trước, có phải mẹ cũng rời khỏi nhân thế trong tình huống đau khổ như vậy hay không?
Vừa nghĩ như vậy, trong ánh mắt của cô bé liền chứa đầy nước mắt.
Không được, cô bé không thể cứ chờ như vậy!
Cô bé phải đi tìm người cứu mẹ, cô bé không thể mất mẹ!
Nếu như cô bé sống lại trở về là muốn lần nữa cùng mẹ tử biệt, vậy cô bé tình nguyện không sống lại!
"Mẹ, con đi tìm bác sĩ Triệu, mẹ kiên trì!"
Nói xong, Chu Tây liền bước nhanh ra ngoài.
Ninh An Sở không để ý tới động tĩnh của Chu Tây.
Lúc này, cô ngoại trừ đau đầu ra, trong đầu còn lục tục xuất hiện một ít ký ức lộn xộn của chủ nhân chân chính của thân thể này -- An Sở.
Ninh An Sở nhanh chóng bắt được một đoạn ngắn hiện lên trong đầu:
"An Sở, mau, mau đi theo tôi, cháu gái lớn nhà tôi nói nhìn thấy Chu Tây lăn xuống sườn dốc!" Người phụ nữ trung niên gầy gò đẩy cửa sân ra hùng hùng hổ hổ chạy vào, lo lắng nói với An Sở đón gió rơi lệ.
An Sở nghe vậy hô hấp trì trệ, trái tim tê dại đau đớn, dưới sự kinh hãi bi thương, khí huyết trào ngược, cô khuôn mặt tái nhợt từ trên ghế đá đứng lên, chỉ bước về phía trước một bước, đã phun ra một ngụm máu thẳng tắp ngã về phía trước.
Dương Lập Xuân báo tin giật mình, vội vàng vươn tay đỡ lấy người: "An Sở, An Sở!"
"Ai u! Trách không được chị dâu cô luôn nói cô không làm được chuyện!"
"Trong thời điểm mấu chốt này, cô sao có thể ngất chứ!"
"Đây là chuyện gì vậy, thật là!"
Dương Lập Xuân có chút sức lực, bà ta vừa lẩm bẩm vừa không chút hàm hồ ôm lấy An Sở, đặt người lên giường.
"Mẹ!" Chu Tây ôm trán lảo đảo chạy vào sân, "Mẹ!"
"A u, Tiểu Tây à, cháu không sao thật sự là quá tốt.” Nghe được giọng Chu Tây, Dương Lập Xuân thu tay chuẩn bị thăm dò hơi thở của Ninh An Sở, đi ra khỏi phòng.
Không ai phát hiện ra rằng Ann đã ngừng thở.
Đây có lẽ chính là một giấc mộng!
Chờ cô tỉnh lại, cô tỉnh lại, tất cả đều sẽ tốt.
Cô làm sao có thể biến thành một người không liên quan chứ?
Đây là một giấc mơ!
Phải thế chứ!
Nghĩ như vậy, trong đầu cô đột nhiên truyền đến đau đớn bén nhọn.
Chu Tây thấy trán Ninh An Sở toát ra gân xanh, mồ hôi lạnh dày đặc, vội vàng lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
“Có phải mẹ rất khó chịu không?”
“Tôi* hơi đau đầu, muốn ngủ một lát." Ninh An Sở bất động thanh sắc nói. (*Đoạn này chưa chấp nhận hiện thực nên để tôi nhé)
“Mẹ, mẹ ngủ đi, con trông chừng mẹ." Chu Tây vui mừng nói.
Cuối cùng mẹ cũng nói chuyện với cô bé!
Vậy, tất cả những chuyện này là sự thật, phải không?
Cô bé thật sự trở lại năm năm tuổi này, thay đổi vận mệnh mẹ cô bé mất sớm, đúng không!
Có cảm giác chân thật, lá gan Chu Tây rốt cục lớn hơn một chút, cô bé ngồi xuống bên giường, giúp Ninh An Sở dịch chăn: "Mẹ, mẹ ngủ đi."
Ninh An Sở gật gật đầu, đầu cô sắp nứt ra, rất có thể là giấc mơ sắp tỉnh lại, chờ cô tỉnh lại, tất cả mọi thứ trong mơ sẽ biến mất.
Cô sẽ phát hiện, mình đang ngủ ở Thấm Dục Cư của Giáng Ngô viện, trên giường của cô!
Ừm, không nghĩ nữa, đầu sắp nứt ra rồi, mau tỉnh lại đi!
Chu Tây ngồi ở bên giường, ngón tay xoắn cùng một chỗ, cô bé lo lắng nhìn gân xanh trên trán mẹ, Ninh An Sở rõ ràng chịu đựng đau nhức kịch liệt, tim lại chậm rãi thắt lại.
Kiếp trước, có phải mẹ cũng rời khỏi nhân thế trong tình huống đau khổ như vậy hay không?
Vừa nghĩ như vậy, trong ánh mắt của cô bé liền chứa đầy nước mắt.
Không được, cô bé không thể cứ chờ như vậy!
Cô bé phải đi tìm người cứu mẹ, cô bé không thể mất mẹ!
Nếu như cô bé sống lại trở về là muốn lần nữa cùng mẹ tử biệt, vậy cô bé tình nguyện không sống lại!
"Mẹ, con đi tìm bác sĩ Triệu, mẹ kiên trì!"
Nói xong, Chu Tây liền bước nhanh ra ngoài.
Ninh An Sở không để ý tới động tĩnh của Chu Tây.
Lúc này, cô ngoại trừ đau đầu ra, trong đầu còn lục tục xuất hiện một ít ký ức lộn xộn của chủ nhân chân chính của thân thể này -- An Sở.
Ninh An Sở nhanh chóng bắt được một đoạn ngắn hiện lên trong đầu:
"An Sở, mau, mau đi theo tôi, cháu gái lớn nhà tôi nói nhìn thấy Chu Tây lăn xuống sườn dốc!" Người phụ nữ trung niên gầy gò đẩy cửa sân ra hùng hùng hổ hổ chạy vào, lo lắng nói với An Sở đón gió rơi lệ.
An Sở nghe vậy hô hấp trì trệ, trái tim tê dại đau đớn, dưới sự kinh hãi bi thương, khí huyết trào ngược, cô khuôn mặt tái nhợt từ trên ghế đá đứng lên, chỉ bước về phía trước một bước, đã phun ra một ngụm máu thẳng tắp ngã về phía trước.
Dương Lập Xuân báo tin giật mình, vội vàng vươn tay đỡ lấy người: "An Sở, An Sở!"
"Ai u! Trách không được chị dâu cô luôn nói cô không làm được chuyện!"
"Trong thời điểm mấu chốt này, cô sao có thể ngất chứ!"
"Đây là chuyện gì vậy, thật là!"
Dương Lập Xuân có chút sức lực, bà ta vừa lẩm bẩm vừa không chút hàm hồ ôm lấy An Sở, đặt người lên giường.
"Mẹ!" Chu Tây ôm trán lảo đảo chạy vào sân, "Mẹ!"
"A u, Tiểu Tây à, cháu không sao thật sự là quá tốt.” Nghe được giọng Chu Tây, Dương Lập Xuân thu tay chuẩn bị thăm dò hơi thở của Ninh An Sở, đi ra khỏi phòng.
Không ai phát hiện ra rằng Ann đã ngừng thở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro