Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 3
Mạn Thu
2024-09-03 10:24:24
"Bà Dương gia, mẹ cháu đâu? "Chu Tây lo lắng hỏi.
Dương Lập Xuân đánh giá Chu Tây một chút, thấy trán cô bé chỉ chảy chút máu, ánh mắt thanh minh, nói chuyện cũng rõ ràng, thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ cháu nghe thấy cháu xảy ra chuyện, sợ ngất đi, bà ôm vào trong phòng."
"Cảm ơn bà Dương gia, cháu đi thăm mẹ cháu."
Dương Lập Xuân có chút hơi ý muốn nhìn Chu Tây, đứa nhỏ này trước kia một gậy đánh không ra nửa cái rắm, hôm nay nhìn lại rất lanh lợi.
Bà ta phủi phủi quần áo: "Không cần cảm ơn, cháu đi thăm mẹ cháu đi, bà về đây, trong nhà còn có rất nhiều chuyện."
“Được, bà đi thong thả.”
Chu Tây kéo tóc mái che miệng vết thương, bước nhanh chạy vào phòng.
Sau đó liền xảy ra một màn mở đầu kia.
Ninh An Sở mở mắt lần nữa, có hoiq thất thần nhìn trần nhà.
Cho nên, An Sở chân chính thế mà hồn quy cửu tuyền, mà cô, Ninh An Sở, thì linh hồn xuyên qua thời không, tá thi hoàn hồn!
Ninh An Sở nắm chặt nắm đấm, đáy mắt tràn đầy không thể tin, mẹ nó, thế này so với cô đơn thương độc mã bị hơn một ngàn quân địch vây khốn còn kích thích hơn rất nhiều đấy!
Nhưng đang yên đang lành, cô vì sao linh hồn ly thể không nói, còn xuyên qua thời không bám vào trên người An Sở?
Còn cơ thể cô thì sao?
Bị An Sở xuyên hồn?
Cô lắc đầu, không cảm thấy chuyện thần dị như vậy sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần.
Ninh An Sở ngồi dậy, cô nhớ rõ, mình và quân sư liên thủ đại phá quân địch, gần như sắp đánh tới hang ổ của đối phương.
Rồi sao nữa?
Đúng rồi, sau đó địch quốc cầu hòa, Thánh Thượng bảo cô ban sư hồi triều.
Đáy mắt Ninh An Sở dần dần tụ lên một cơn bão.
Cô nhớ ra rồi!
Cô, người trẻ tuổi nhất Sở quốc, bách chiến bách thắng công vô bất khắc, đại tướng quân thiên quân vạn mã vây công bình thản không sợ hãi, An quốc công tương lai, không phải da ngựa bọc thây, lại lặng lẽ không tiếng động gãy ở trong hậu trạch âm tư ướp xác!
Con mẹ nó! Không trách được lúc cô vừa mới tỉnh lại nghẹn khuất như vậy!
Là hương an thần trong phòng cô bị người động tay động chân!
Nhưng hậu trạch phủ tướng quân xưa nay sạch sẽ, mẫu thân cô lại dạy hạ nhân có phương pháp, hương an thần có vấn đề làm sao có thể thuận lợi đưa đến phòng của cô?
Mấu chốt trả lại điểm mấu chốt?
Ninh An Sở lắc đầu, đáng tiếc, lúc ấy cô không hề phòng bị mà ngủ thiếp đi, chờ phát hiện hương an thần có vấn đề thời điểm đã quá muộn, muốn tự cứu cũng không còn kịp rồi!
Ánh mặt trời màu vàng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, để lại bóng tối nông sâu không đồng nhất trên mặt Ninh An Sở.
Trong bóng tối, thần sắc của cô có hơi khó lường khó phân biệt.
Phủ tướng quân, đừng nói khuê phòng của cô, ngay cả Giáng Ngô viện của cô cũng không phải người nào cũng có thể ra vào, huống chi là động tay động chân với đồ vật bên trong.
Trừ phi......
Đôi mắt của Ninh An Sở nheo lại một cách nguy hiểm, cô nhớ lại những gì cô đã nhìn thấy trong sân của mẹ cô ngày hôm đó, lóe lên rồi biến mất, giống như bóng dáng của anh trai cô.
Nghĩ đến cô hỏi mẹ về thân phận người nọ, mẹ có biểu tình ấp úng, tay dưới chăn hơi nắm chặt.
Chân tướng chuyện này sẽ là bộ dáng cô nghĩ sao?
Mẹ thật sự sẽ vì ca ca có thể khôi phục danh chính ngôn thuận khôi phục thân phận mà động tay động chân trong hương an thần của cô sao?
Ninh An Sở lắc đầu, sâu trong nội tâm rất bài xích suy luận như vậy.
Dương Lập Xuân đánh giá Chu Tây một chút, thấy trán cô bé chỉ chảy chút máu, ánh mắt thanh minh, nói chuyện cũng rõ ràng, thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ cháu nghe thấy cháu xảy ra chuyện, sợ ngất đi, bà ôm vào trong phòng."
"Cảm ơn bà Dương gia, cháu đi thăm mẹ cháu."
Dương Lập Xuân có chút hơi ý muốn nhìn Chu Tây, đứa nhỏ này trước kia một gậy đánh không ra nửa cái rắm, hôm nay nhìn lại rất lanh lợi.
Bà ta phủi phủi quần áo: "Không cần cảm ơn, cháu đi thăm mẹ cháu đi, bà về đây, trong nhà còn có rất nhiều chuyện."
“Được, bà đi thong thả.”
Chu Tây kéo tóc mái che miệng vết thương, bước nhanh chạy vào phòng.
Sau đó liền xảy ra một màn mở đầu kia.
Ninh An Sở mở mắt lần nữa, có hoiq thất thần nhìn trần nhà.
Cho nên, An Sở chân chính thế mà hồn quy cửu tuyền, mà cô, Ninh An Sở, thì linh hồn xuyên qua thời không, tá thi hoàn hồn!
Ninh An Sở nắm chặt nắm đấm, đáy mắt tràn đầy không thể tin, mẹ nó, thế này so với cô đơn thương độc mã bị hơn một ngàn quân địch vây khốn còn kích thích hơn rất nhiều đấy!
Nhưng đang yên đang lành, cô vì sao linh hồn ly thể không nói, còn xuyên qua thời không bám vào trên người An Sở?
Còn cơ thể cô thì sao?
Bị An Sở xuyên hồn?
Cô lắc đầu, không cảm thấy chuyện thần dị như vậy sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần.
Ninh An Sở ngồi dậy, cô nhớ rõ, mình và quân sư liên thủ đại phá quân địch, gần như sắp đánh tới hang ổ của đối phương.
Rồi sao nữa?
Đúng rồi, sau đó địch quốc cầu hòa, Thánh Thượng bảo cô ban sư hồi triều.
Đáy mắt Ninh An Sở dần dần tụ lên một cơn bão.
Cô nhớ ra rồi!
Cô, người trẻ tuổi nhất Sở quốc, bách chiến bách thắng công vô bất khắc, đại tướng quân thiên quân vạn mã vây công bình thản không sợ hãi, An quốc công tương lai, không phải da ngựa bọc thây, lại lặng lẽ không tiếng động gãy ở trong hậu trạch âm tư ướp xác!
Con mẹ nó! Không trách được lúc cô vừa mới tỉnh lại nghẹn khuất như vậy!
Là hương an thần trong phòng cô bị người động tay động chân!
Nhưng hậu trạch phủ tướng quân xưa nay sạch sẽ, mẫu thân cô lại dạy hạ nhân có phương pháp, hương an thần có vấn đề làm sao có thể thuận lợi đưa đến phòng của cô?
Mấu chốt trả lại điểm mấu chốt?
Ninh An Sở lắc đầu, đáng tiếc, lúc ấy cô không hề phòng bị mà ngủ thiếp đi, chờ phát hiện hương an thần có vấn đề thời điểm đã quá muộn, muốn tự cứu cũng không còn kịp rồi!
Ánh mặt trời màu vàng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, để lại bóng tối nông sâu không đồng nhất trên mặt Ninh An Sở.
Trong bóng tối, thần sắc của cô có hơi khó lường khó phân biệt.
Phủ tướng quân, đừng nói khuê phòng của cô, ngay cả Giáng Ngô viện của cô cũng không phải người nào cũng có thể ra vào, huống chi là động tay động chân với đồ vật bên trong.
Trừ phi......
Đôi mắt của Ninh An Sở nheo lại một cách nguy hiểm, cô nhớ lại những gì cô đã nhìn thấy trong sân của mẹ cô ngày hôm đó, lóe lên rồi biến mất, giống như bóng dáng của anh trai cô.
Nghĩ đến cô hỏi mẹ về thân phận người nọ, mẹ có biểu tình ấp úng, tay dưới chăn hơi nắm chặt.
Chân tướng chuyện này sẽ là bộ dáng cô nghĩ sao?
Mẹ thật sự sẽ vì ca ca có thể khôi phục danh chính ngôn thuận khôi phục thân phận mà động tay động chân trong hương an thần của cô sao?
Ninh An Sở lắc đầu, sâu trong nội tâm rất bài xích suy luận như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro