Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Bán Thành Công...
2024-10-07 07:44:40
“Radio quan trọng nhất là âm thanh, đẹp chỉ là thứ yếu.”
“Âm thanh không vấn đề gì, cháu mở cho mọi người nghe thử.”
“Bên trong có pin ư?”
“Đúng, có thể dùng bằng pin hoặc cắm điện cũng dùng được. Bình thường ngài cứ cắm điện để dùng, nếu bị cúp điện, pin của nó lại nổi tác dụng.”
“Ai ya, thật cao cấp quá đi.”
Đồng Ngữ mở radio ra, xoay tròn qua lại. Mấy phút trôi qua, người đàn ông mở miệng: “Ai ya, không có dây anten, vốn không thể bắt được đài.”
“Đừng nóng vội, để em thử lại lần nữa xem. Đây là kỹ thuật mới, hiệu quả bắt sóng tốt hơn… Đây là đài phát thanh nhân dân trung ương…”
Cô còn chưa nói dứt lời, radio đã bắt được kênh. Người đàn ông kích động tới mức nhảy dựng lên: “Lợi hại! Không ngờ có thể bắt sóng được thật!”
Đã thu được đài phát thanh, mọi người thuận thế nghe thêm một đoạn tin tức. Sau đó người phụ nữ mới hỏi giá cả:
“Không gạt cháu, thứ này tốt thật, nhưng lúc thím với anh cháu tới đây không mang nhiều tiền như thế, nếu thứ này đắt quá bọn thím không thể mua nổi.”
“48 đồng cộng thêm phiếu lương thực 30 cân.”
A? Lại chỉ đắt hơn cung tiêu xã có mấy đồng? Nhưng trong cung tiêu xã tuyệt đối không có chiếc radio tuyệt vời thế này, cũng không có hiệu quả bắt sóng tốt như thế.
“Được. Nhưng hôm nay thím chỉ có thể đưa tiền cho cháu trước, còn phiếu lương thực có thể đợi mấy ngày nữa thím đưa tới sau không?”
Nói xong người phụ nữ lại nhìn nhìn đứa bé trước mắt, cảm thấy mình lớn như vậy lại đi bàn chuyện làm ăn với một đứa bé, đúng là buồn cười.
Cũng không biết ai đứng sau lưng đứa bé này mà có thể dạy ra một đứa bé mồm miệng lanh lợi, có thể ra mặt bàn chuyện làm ăn như thế.
“Cháu yên tâm, thím nói là giữ lời. Thím rất thân với nhà bí thư chi bộ, không lý nào lại nói mà không giữ lời.”
Đối phương nói xong còn nhìn vợ của bí thư chi bộ: “Chị mau nói gì đi.”
Vợ bí thư chi bộ gật đầu lia lịa: “Đúng thế, bọn thím thân thiết lắm, sao có thể quịt của cháu được.”
Đồng Ngữ vẫn luôn yên lặng. Người đàn ông sợ Đồng Ngữ không đồng ý, chủ động nói:
“Anh có thể viết thư đảm bảo. Tới lúc đó, nếu anh với mẹ anh không chịu nhận nợ, em có thể cầm nó tới đơn vị của bọn anh tìm bọn anh.”
Thời này, đơn vị làm việc đều thuộc sự quản lý của nhà nước. Một khi nhân viên làm ra chuyện khác người, ví như đầu cơ trục lợi, chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
Tuy hiện tại nhà nước không còn quản nghiêm như trước, nhưng vẫn cấm đầu cơ trục lợi công khai.
“Được.”
Nghe thấy Đồng Ngữ đồng ý, người đàn ông cười cười, móc cây bút máy vẫn luôn mang theo trong túi ra:
“Đứa bé này còn cẩn trọng hơn cả người lớn nữa.”
“Ha ha.” Việc làm ăn thành công rồi, Đồng Ngữ có thể thoải mái tươi cười với khách hàng của mình:
“Lời của con nít không đáng tin, cho nên em mới phải cẩn thận hơn bình thường như thế.”
“Ừm, chắc chắn sau này em sẽ thành doanh nghiệp viên chuyên nghiệp.”
“Âm thanh không vấn đề gì, cháu mở cho mọi người nghe thử.”
“Bên trong có pin ư?”
“Đúng, có thể dùng bằng pin hoặc cắm điện cũng dùng được. Bình thường ngài cứ cắm điện để dùng, nếu bị cúp điện, pin của nó lại nổi tác dụng.”
“Ai ya, thật cao cấp quá đi.”
Đồng Ngữ mở radio ra, xoay tròn qua lại. Mấy phút trôi qua, người đàn ông mở miệng: “Ai ya, không có dây anten, vốn không thể bắt được đài.”
“Đừng nóng vội, để em thử lại lần nữa xem. Đây là kỹ thuật mới, hiệu quả bắt sóng tốt hơn… Đây là đài phát thanh nhân dân trung ương…”
Cô còn chưa nói dứt lời, radio đã bắt được kênh. Người đàn ông kích động tới mức nhảy dựng lên: “Lợi hại! Không ngờ có thể bắt sóng được thật!”
Đã thu được đài phát thanh, mọi người thuận thế nghe thêm một đoạn tin tức. Sau đó người phụ nữ mới hỏi giá cả:
“Không gạt cháu, thứ này tốt thật, nhưng lúc thím với anh cháu tới đây không mang nhiều tiền như thế, nếu thứ này đắt quá bọn thím không thể mua nổi.”
“48 đồng cộng thêm phiếu lương thực 30 cân.”
A? Lại chỉ đắt hơn cung tiêu xã có mấy đồng? Nhưng trong cung tiêu xã tuyệt đối không có chiếc radio tuyệt vời thế này, cũng không có hiệu quả bắt sóng tốt như thế.
“Được. Nhưng hôm nay thím chỉ có thể đưa tiền cho cháu trước, còn phiếu lương thực có thể đợi mấy ngày nữa thím đưa tới sau không?”
Nói xong người phụ nữ lại nhìn nhìn đứa bé trước mắt, cảm thấy mình lớn như vậy lại đi bàn chuyện làm ăn với một đứa bé, đúng là buồn cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng không biết ai đứng sau lưng đứa bé này mà có thể dạy ra một đứa bé mồm miệng lanh lợi, có thể ra mặt bàn chuyện làm ăn như thế.
“Cháu yên tâm, thím nói là giữ lời. Thím rất thân với nhà bí thư chi bộ, không lý nào lại nói mà không giữ lời.”
Đối phương nói xong còn nhìn vợ của bí thư chi bộ: “Chị mau nói gì đi.”
Vợ bí thư chi bộ gật đầu lia lịa: “Đúng thế, bọn thím thân thiết lắm, sao có thể quịt của cháu được.”
Đồng Ngữ vẫn luôn yên lặng. Người đàn ông sợ Đồng Ngữ không đồng ý, chủ động nói:
“Anh có thể viết thư đảm bảo. Tới lúc đó, nếu anh với mẹ anh không chịu nhận nợ, em có thể cầm nó tới đơn vị của bọn anh tìm bọn anh.”
Thời này, đơn vị làm việc đều thuộc sự quản lý của nhà nước. Một khi nhân viên làm ra chuyện khác người, ví như đầu cơ trục lợi, chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
Tuy hiện tại nhà nước không còn quản nghiêm như trước, nhưng vẫn cấm đầu cơ trục lợi công khai.
“Được.”
Nghe thấy Đồng Ngữ đồng ý, người đàn ông cười cười, móc cây bút máy vẫn luôn mang theo trong túi ra:
“Đứa bé này còn cẩn trọng hơn cả người lớn nữa.”
“Ha ha.” Việc làm ăn thành công rồi, Đồng Ngữ có thể thoải mái tươi cười với khách hàng của mình:
“Lời của con nít không đáng tin, cho nên em mới phải cẩn thận hơn bình thường như thế.”
“Ừm, chắc chắn sau này em sẽ thành doanh nghiệp viên chuyên nghiệp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro