Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Bán Thành Công...
2024-10-07 07:44:40
Lúc Đồng Ngữ tới phát hiện trên tay không có chữ, cũng không biết rốt cuộc là do cậu bé Lâm Phản kia không quen cho nên rửa sạch rồi, hay vì nguyên nhân gì khác mà không giao lưu với cô bé.
Mặc kệ, nói chung tới tối mình lại để lại tin tức cho cậu bé là được.
Có kinh nghiệm hôm qua, hôm nay Đồng Ngữ có thể lưu loát giấu chiếc radio kia vào trong lòng. Cô nhặt bông kê với anh họ sau đó đi về nhà.
Trên bàn cơm, cô thậm chí còn chẳng có tâm tư để chú ý tới ánh mắt lạnh tanh của mợ ba, một lòng trông mong việc làm ăn đêm nay có thể thành công.
Thành công rồi, cậu hai cũng có thể nhanh chóng xây nhà, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Những người lớn vừa mệt vừa bận, căn bản không có thời gian chú ý tới cô. Đồng Ngữ chạy vào trong phòng lấy đồng hồ đeo tay ra, mang cả đồng hồ với radio tới nhà bí thư chi bộ.
Nhìn thấy trong nhà bí thư chi bộ có hai người quần áo gọn gàng tươm tất tới, cô đoán chừng việc làm ăn hôm nay sẽ thành công rồi.
Cô lấy hộp đồng hồ rồi mở ra cho bọn họ kiểm tra.
“Trời ơi! Đẹp quá đi!”
“Đó là đương nhiên, tôi lại đi lừa cô hay sao.” Vợ bí thư chi bộ nói với giọng điệu vô cùng cao ngạo, hệt như đang khoe khoang.
Sau đó đối phương rót nước đường đỏ ra mấy cái bát, còn đưa cho Đồng Ngữ một bát.
Đường đỏ là thức ăn dinh dưỡng của thời đại này, cũng là thứ tốt hiếm có.
Đồng Ngữ cũng không thèm gì nó, nhưng nghĩ tới thân thể yếu đuối của cậu bé Lâm Phản, cô mỉm cười cảm ơn thím ấy rồi ngồi xuống, uống từng hớp từng hớp.
“390 thêm phiếu lương thực 50 cân đúng không?”
Giá cả lại có thể tăng thêm 10 đồng. Đồng Ngữ ngơ ngác, còn chưa kịp tiếp lời đã thấy vợ bí thư chi bộ hoảng tới túa mồ hôi.
Bà rất sợ đứa bé thành thật quá sẽ khiến bà không thể kiếm được đồng nào. Đừng quên, nếu thành công, bà sẽ kiếm được 15 đồng đó, là nửa tháng tiền lương của một công nhân đó!
“Đúng, 390 đồng cộng thêm phiếu lương thực 50 cân.”
Bà vội vàng tiếp lời, sau đó còn lơ đãng đụng nhẹ vào Đồng Ngữ, dùng ánh mắt ra hiệu cho đứa bé nghe lời mình.
Đương nhiên Đồng Ngữ sẽ không vạch trần bà ấy. Hiện tại Lâm Phản còn nhỏ, nếu có thể kiếm được một đối tác như bà ấy cũng là chuyện tốt.
“Đúng, chính là giá này.”
“Được, cặp đồng hồ này tôi lấy.”
Đối phương có chuẩn bị từ trước, thấy ưng món hàng là trả tiền ngay. Đồng Ngữ cầm xấp tiền 10 đồng dày cộp, hưng phấn kích động tới mức mặt đỏ rần lên.
Cô phải bỏ ra hơn 400 đồng để mua cái đồ chơi này, tuy giá bán ra không được cao như giá mua vào, nhưng đó là chưa tính tới chêch lệch tỉ giá thời đại.
400 đồng của thời đại này có giá trị hơn xa 400 đồng của thời cô sống.
“Còn radio, mấy người xem có hứng thú muốn mua không?”
Người đàn ông trẻ tuổi nhận lấy radio, kích động vươn tay sờ qua sờ lại:
“Tôi còn đang muốn hỏi đây, cậu mà không cầm ra nữa tôi sẽ tưởng cậu không kiếm được hàng mất. Ôi, chiếc radio này đẹp thật.”
Mặc kệ, nói chung tới tối mình lại để lại tin tức cho cậu bé là được.
Có kinh nghiệm hôm qua, hôm nay Đồng Ngữ có thể lưu loát giấu chiếc radio kia vào trong lòng. Cô nhặt bông kê với anh họ sau đó đi về nhà.
Trên bàn cơm, cô thậm chí còn chẳng có tâm tư để chú ý tới ánh mắt lạnh tanh của mợ ba, một lòng trông mong việc làm ăn đêm nay có thể thành công.
Thành công rồi, cậu hai cũng có thể nhanh chóng xây nhà, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Những người lớn vừa mệt vừa bận, căn bản không có thời gian chú ý tới cô. Đồng Ngữ chạy vào trong phòng lấy đồng hồ đeo tay ra, mang cả đồng hồ với radio tới nhà bí thư chi bộ.
Nhìn thấy trong nhà bí thư chi bộ có hai người quần áo gọn gàng tươm tất tới, cô đoán chừng việc làm ăn hôm nay sẽ thành công rồi.
Cô lấy hộp đồng hồ rồi mở ra cho bọn họ kiểm tra.
“Trời ơi! Đẹp quá đi!”
“Đó là đương nhiên, tôi lại đi lừa cô hay sao.” Vợ bí thư chi bộ nói với giọng điệu vô cùng cao ngạo, hệt như đang khoe khoang.
Sau đó đối phương rót nước đường đỏ ra mấy cái bát, còn đưa cho Đồng Ngữ một bát.
Đường đỏ là thức ăn dinh dưỡng của thời đại này, cũng là thứ tốt hiếm có.
Đồng Ngữ cũng không thèm gì nó, nhưng nghĩ tới thân thể yếu đuối của cậu bé Lâm Phản, cô mỉm cười cảm ơn thím ấy rồi ngồi xuống, uống từng hớp từng hớp.
“390 thêm phiếu lương thực 50 cân đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giá cả lại có thể tăng thêm 10 đồng. Đồng Ngữ ngơ ngác, còn chưa kịp tiếp lời đã thấy vợ bí thư chi bộ hoảng tới túa mồ hôi.
Bà rất sợ đứa bé thành thật quá sẽ khiến bà không thể kiếm được đồng nào. Đừng quên, nếu thành công, bà sẽ kiếm được 15 đồng đó, là nửa tháng tiền lương của một công nhân đó!
“Đúng, 390 đồng cộng thêm phiếu lương thực 50 cân.”
Bà vội vàng tiếp lời, sau đó còn lơ đãng đụng nhẹ vào Đồng Ngữ, dùng ánh mắt ra hiệu cho đứa bé nghe lời mình.
Đương nhiên Đồng Ngữ sẽ không vạch trần bà ấy. Hiện tại Lâm Phản còn nhỏ, nếu có thể kiếm được một đối tác như bà ấy cũng là chuyện tốt.
“Đúng, chính là giá này.”
“Được, cặp đồng hồ này tôi lấy.”
Đối phương có chuẩn bị từ trước, thấy ưng món hàng là trả tiền ngay. Đồng Ngữ cầm xấp tiền 10 đồng dày cộp, hưng phấn kích động tới mức mặt đỏ rần lên.
Cô phải bỏ ra hơn 400 đồng để mua cái đồ chơi này, tuy giá bán ra không được cao như giá mua vào, nhưng đó là chưa tính tới chêch lệch tỉ giá thời đại.
400 đồng của thời đại này có giá trị hơn xa 400 đồng của thời cô sống.
“Còn radio, mấy người xem có hứng thú muốn mua không?”
Người đàn ông trẻ tuổi nhận lấy radio, kích động vươn tay sờ qua sờ lại:
“Tôi còn đang muốn hỏi đây, cậu mà không cầm ra nữa tôi sẽ tưởng cậu không kiếm được hàng mất. Ôi, chiếc radio này đẹp thật.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro