Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Tìm Phương Thức...
2024-10-07 07:44:40
“Cái này do ai viết vậy? Không ngờ lại viết lên tay em để hỏi em. Rốt cuộc hắn là người câm hay là người ngu vậy? Sao không hỏi thẳng mặt luôn?”
Thì ra là hỏi cậu bé có biết chữ không. Đối phương hỏi vậy là muốn dùng cách này để giao lưu với cậu bé ư?
Tất cả suy nghĩ của Lâm Phản đều bị tin tức này kéo đi, căn bản không nghe thấy chị họ đang hỏi gì.
“Đứa bé này, em bị cha mẹ kích thích tới ngu ngốc luôn rồi sao?”
Ngô Quốc Bình lẩm bẩm hỏi xong lại vỗ Lâm Phản một cái: “Mau mặc quần áo vào rồi xuống ruộng thôi, tới giờ rồi.”
“A, em biết rồi.”
Theo anh họ chị họ đi nhặt bông kê xong, phải tới 8h bọn họ mới quay về nhà ăn sáng. Sáng sớm, tất cả mọi người đều sẽ xuống ruộng, kiếm điểu lao động chừng hai giờ mới về.
Mùa thu mà, nếu có ai dám không xuống ruộng giờ đấy, không chỉ không kiếm được điểm lao động mà còn có thể bị phê bình.
Mọi người làm từ lúc trời tờ mờ sáng cho tới khi mặt trời lên cao, sau khi tan việc, nguyên một đám vội vàng chạy trở về nhà.
Khi ăn sáng, mợ ba vừa thấy Lâm Phản đã tức giận oán hận.
“Mẹ, chị chồng đi rồi nhưng hẳn trong nhà chị ấy vẫn còn lương thực chứ nhỉ?”
Bà ngoại mới vừa đưa bánh ngô cho Lâm Phản, người phụ nữ kia đã nói một câu như vậy. Bánh ngô có trộn cả bột gạo bột lúa mì, ăn rất cấn cổ. Vậy mà vẫn có người lặp đi lặp lại chê cậu bé ăn nhiều.
“Có hay không cũng không liên quan gì tới mày.”
“Xem ra là không có rồi.”
“Vợ thằng ba, mày cứ liên tục chọc ngoáy như vậy là có ý gì? Phản Phản có thể tính là con nhà thằng hai, có phải là do mày già rồi lú lẫn nên mới nói đi nói lại như vậy không? Hôm qua mày mới nói xong, hôm nay lại nói nó nữa là sao?”
Mợ ba bĩu môi: “Con chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều.”
“Mày câm miệng rồi chắc chắn tao sẽ không nghĩ nhiều nữa.”
Chỉ một câu nói đã khiến mợ ba tịt ngòi, hung tợn cúi đầu ăn cơm. Lâm Phản cũng cúi đầu, bắt đầu nhớ mẹ.
Mặc dù mỗi lần mẹ uống nhiều, không vui, sẽ đánh cậu bé, nhưng ở trong nhà mình, tốt xấu gì cũng không phải cảm thấy xấu hổ như mình đang chiếm đồ nhà người khác thế này.
Những đứa bé khác đều có cha mẹ, vì sao cha mẹ cậu bé lại không cần cậu bé nữa?
Mặc dù trước đây cha mẹ có cãi nhau, nhưng chí ít cậu bé còn có được cái nhà. Hiện tại, cậu bé ăn nhờ ở đậu nhà bà ngoại, ánh mắt mợ cả với mợ ba nhìn cậu bé cứ như mang theo dao. Mỗi lần hai bên chạm mắt, cậu bé lại cảm thấy sởn gia ốc.
Cậu bé nghĩ cả một ngày vẫn không rõ, cảm giác bị vứt bỏ khiến cậu bé vừa phẫn nộ lại vừa bất đắc dĩ.
Khi nhặt bông kê, cậu bé cũng ráng nhặt thật nhanh, phải nhặt được thật nhiều bông ngô thì ông bà ngoại mới tiện đứng ra nói giúp cho cậu bé, rằng cậu bé cũng có năng lực, không phải ăn chực ăn không.
Thì ra là hỏi cậu bé có biết chữ không. Đối phương hỏi vậy là muốn dùng cách này để giao lưu với cậu bé ư?
Tất cả suy nghĩ của Lâm Phản đều bị tin tức này kéo đi, căn bản không nghe thấy chị họ đang hỏi gì.
“Đứa bé này, em bị cha mẹ kích thích tới ngu ngốc luôn rồi sao?”
Ngô Quốc Bình lẩm bẩm hỏi xong lại vỗ Lâm Phản một cái: “Mau mặc quần áo vào rồi xuống ruộng thôi, tới giờ rồi.”
“A, em biết rồi.”
Theo anh họ chị họ đi nhặt bông kê xong, phải tới 8h bọn họ mới quay về nhà ăn sáng. Sáng sớm, tất cả mọi người đều sẽ xuống ruộng, kiếm điểu lao động chừng hai giờ mới về.
Mùa thu mà, nếu có ai dám không xuống ruộng giờ đấy, không chỉ không kiếm được điểm lao động mà còn có thể bị phê bình.
Mọi người làm từ lúc trời tờ mờ sáng cho tới khi mặt trời lên cao, sau khi tan việc, nguyên một đám vội vàng chạy trở về nhà.
Khi ăn sáng, mợ ba vừa thấy Lâm Phản đã tức giận oán hận.
“Mẹ, chị chồng đi rồi nhưng hẳn trong nhà chị ấy vẫn còn lương thực chứ nhỉ?”
Bà ngoại mới vừa đưa bánh ngô cho Lâm Phản, người phụ nữ kia đã nói một câu như vậy. Bánh ngô có trộn cả bột gạo bột lúa mì, ăn rất cấn cổ. Vậy mà vẫn có người lặp đi lặp lại chê cậu bé ăn nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có hay không cũng không liên quan gì tới mày.”
“Xem ra là không có rồi.”
“Vợ thằng ba, mày cứ liên tục chọc ngoáy như vậy là có ý gì? Phản Phản có thể tính là con nhà thằng hai, có phải là do mày già rồi lú lẫn nên mới nói đi nói lại như vậy không? Hôm qua mày mới nói xong, hôm nay lại nói nó nữa là sao?”
Mợ ba bĩu môi: “Con chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều.”
“Mày câm miệng rồi chắc chắn tao sẽ không nghĩ nhiều nữa.”
Chỉ một câu nói đã khiến mợ ba tịt ngòi, hung tợn cúi đầu ăn cơm. Lâm Phản cũng cúi đầu, bắt đầu nhớ mẹ.
Mặc dù mỗi lần mẹ uống nhiều, không vui, sẽ đánh cậu bé, nhưng ở trong nhà mình, tốt xấu gì cũng không phải cảm thấy xấu hổ như mình đang chiếm đồ nhà người khác thế này.
Những đứa bé khác đều có cha mẹ, vì sao cha mẹ cậu bé lại không cần cậu bé nữa?
Mặc dù trước đây cha mẹ có cãi nhau, nhưng chí ít cậu bé còn có được cái nhà. Hiện tại, cậu bé ăn nhờ ở đậu nhà bà ngoại, ánh mắt mợ cả với mợ ba nhìn cậu bé cứ như mang theo dao. Mỗi lần hai bên chạm mắt, cậu bé lại cảm thấy sởn gia ốc.
Cậu bé nghĩ cả một ngày vẫn không rõ, cảm giác bị vứt bỏ khiến cậu bé vừa phẫn nộ lại vừa bất đắc dĩ.
Khi nhặt bông kê, cậu bé cũng ráng nhặt thật nhanh, phải nhặt được thật nhiều bông ngô thì ông bà ngoại mới tiện đứng ra nói giúp cho cậu bé, rằng cậu bé cũng có năng lực, không phải ăn chực ăn không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro