Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Cả Nhà Đáng Tin...
2024-10-07 07:44:40
Hiện tại bọn họ vẫn còn lập trạm kiểm tra chỉ là làm cho có thôi, chỉ cần người dân không hành động quá công khai thì đừng quan tâm tới.
“Cứ phải hơn thua với một đứa bé, cậu ăn no quá nên rỗi hơi đúng không?”
Trời tối mịt rồi còn chưa thể về nhà, bí thư thôn rất tức giận, ông ta phát tiết tất cả tức giận lên người người đàn ông kia.
Mẹ nó, nếu cậu bắt được tang vật tại trận còn dễ giải quyết, giờ thì hay rồi, khiến tôi phải muối mặt xin lỗi người ta.
“Chú Ngô, chú đừng giận, ngày mai cháu sẽ cắt chức cái tên này. Mẹ nó, đúng là không chịu làm việc đàng hoàng, không biết lĩnh ngộ tinh thần của cấp trên.”
Cách chức… Được, kết quả này ổn! Chỉ cần đối phương bị cắt chức, cháu ngoại ông cũng sẽ được minh oan.
Ông Ngô nghe thấy kết quả xử lý của bí thư thôn xong cũng không dây dưa nữa, đứng dậy đi về nhà.
Đồng Ngữ ở nhà nghe được chị họ kể diễn biến việc này sau khi cô đi, hiện tại cô đang chờ ông ngoại trở về xem kết quả thế nào.
Nghe thấy người đàn ông kia bị bí thư chi bộ cắt chức, cô cũng thả lỏng hẳn, còn cười rất tươi.
Sau này cô tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm như thế nữa, lần tới nếu cô còn mang theo thứ gì thơm nức mũi như vậy, cô sẽ tự bằm tay mình.
Nhưng mà sau chuyện này cô cũng càng hiểu được cả nhà cậu hai đáng tin tới mức nào.
Đối mặt với người của đội kiểm tra mà chị họ không hề chịu thua, sau khi giải cứu cô xong lập tức để anh họ dẫn theo cô chạy về nhà.
Cô rời đi rồi, đối phương sẽ không bắt được chứng cứ, chuyện này cũng dễ giải quyết hơn hẳn. Tư duy rõ ràng vô cùng.
Hơn nữa, chị ấy ở gần cô như vậy chắc chắn cũng đã ngửi được hương thịt gà, vậy mà chị ấy vẫn đứng ra bảo vệ cô không chút do dự.
Mặc kệ em họ mình có bí mật gì cũng không thể để người ngoài biết được, cái tính bao che khuyết điểm cho người nhà này, cô thích!
“Là đùi gà. Em… em không cách nào giải thích nguồn gốc của nó, nhưng em có thể bảo đảm, em có được nó từ con đường chính đáng, không phải cướp giật phi pháp!”
Ngay trước mặt những người nhà ra sức bảo vệ cô, Đồng Ngữ lấy đùi gà ra. Cô không cần nói gì, hai ông bà đã tự tưởng tượng ra hết rồi --- Đây là thù lao thằng bé nhận được sau khi đã làm việc giúp thần tiên thôi.
Đùi gà thơm nức mũi, lại lớn như vậy, bọn họ sống cả đời rồi nhưng chưa bao giờ thấy cái đùi nào to như thế, đại khái cũng chỉ có thần tiên mới có thể nuôi ra được.
Cứ thế, sau khi tới đây, gà công nghiệp đã có được một cái tên rất vang dội --- Gà thần tiên! Đùi gà thần tiên vừa lớn vừa thơm!
“Đương nhiên ông ngoại biết cháu không trộm. Cháu mau cất đi, giữ lại để dành mà ăn.”
“Không, cháu đã ăn rồi, cái này đã để phân cho mọi người.”
Đồng Ngữ vẫn kiên trì. Bà ngoại không khuyên được cháu, buộc lòng phải phân cái đùi lớn thành 4 phần. 4 đứa bé mỗi người một phần.
“Cứ phải hơn thua với một đứa bé, cậu ăn no quá nên rỗi hơi đúng không?”
Trời tối mịt rồi còn chưa thể về nhà, bí thư thôn rất tức giận, ông ta phát tiết tất cả tức giận lên người người đàn ông kia.
Mẹ nó, nếu cậu bắt được tang vật tại trận còn dễ giải quyết, giờ thì hay rồi, khiến tôi phải muối mặt xin lỗi người ta.
“Chú Ngô, chú đừng giận, ngày mai cháu sẽ cắt chức cái tên này. Mẹ nó, đúng là không chịu làm việc đàng hoàng, không biết lĩnh ngộ tinh thần của cấp trên.”
Cách chức… Được, kết quả này ổn! Chỉ cần đối phương bị cắt chức, cháu ngoại ông cũng sẽ được minh oan.
Ông Ngô nghe thấy kết quả xử lý của bí thư thôn xong cũng không dây dưa nữa, đứng dậy đi về nhà.
Đồng Ngữ ở nhà nghe được chị họ kể diễn biến việc này sau khi cô đi, hiện tại cô đang chờ ông ngoại trở về xem kết quả thế nào.
Nghe thấy người đàn ông kia bị bí thư chi bộ cắt chức, cô cũng thả lỏng hẳn, còn cười rất tươi.
Sau này cô tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm như thế nữa, lần tới nếu cô còn mang theo thứ gì thơm nức mũi như vậy, cô sẽ tự bằm tay mình.
Nhưng mà sau chuyện này cô cũng càng hiểu được cả nhà cậu hai đáng tin tới mức nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối mặt với người của đội kiểm tra mà chị họ không hề chịu thua, sau khi giải cứu cô xong lập tức để anh họ dẫn theo cô chạy về nhà.
Cô rời đi rồi, đối phương sẽ không bắt được chứng cứ, chuyện này cũng dễ giải quyết hơn hẳn. Tư duy rõ ràng vô cùng.
Hơn nữa, chị ấy ở gần cô như vậy chắc chắn cũng đã ngửi được hương thịt gà, vậy mà chị ấy vẫn đứng ra bảo vệ cô không chút do dự.
Mặc kệ em họ mình có bí mật gì cũng không thể để người ngoài biết được, cái tính bao che khuyết điểm cho người nhà này, cô thích!
“Là đùi gà. Em… em không cách nào giải thích nguồn gốc của nó, nhưng em có thể bảo đảm, em có được nó từ con đường chính đáng, không phải cướp giật phi pháp!”
Ngay trước mặt những người nhà ra sức bảo vệ cô, Đồng Ngữ lấy đùi gà ra. Cô không cần nói gì, hai ông bà đã tự tưởng tượng ra hết rồi --- Đây là thù lao thằng bé nhận được sau khi đã làm việc giúp thần tiên thôi.
Đùi gà thơm nức mũi, lại lớn như vậy, bọn họ sống cả đời rồi nhưng chưa bao giờ thấy cái đùi nào to như thế, đại khái cũng chỉ có thần tiên mới có thể nuôi ra được.
Cứ thế, sau khi tới đây, gà công nghiệp đã có được một cái tên rất vang dội --- Gà thần tiên! Đùi gà thần tiên vừa lớn vừa thơm!
“Đương nhiên ông ngoại biết cháu không trộm. Cháu mau cất đi, giữ lại để dành mà ăn.”
“Không, cháu đã ăn rồi, cái này đã để phân cho mọi người.”
Đồng Ngữ vẫn kiên trì. Bà ngoại không khuyên được cháu, buộc lòng phải phân cái đùi lớn thành 4 phần. 4 đứa bé mỗi người một phần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro