Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Để Lâm Phản Cũn...
2024-10-07 07:44:40
“Mau ăn đi, mấy đứa đang tuổi ăn tuổi lớn.”
Ăn gà thần tiên rồi, cả đám sẽ trở nên thông minh hơn, sau này bọn nhỏ sẽ thi đại học rồi làm các công việc có văn hóa.
Tư duy khác biệt của hai ông bà khiến Đồng Ngữ cảm thấy bất ngờ. Cô cầm phần thịt của mình, cuối cùng vẫn không nỡ ăn.
Tuy cô cũng đang thèm lắm, bụng cũng đang đói lắm, nhưng cô vẫn muốn nhường sự hưởng thụ khi được ăn thịt lại cho cậu bé Lâm Phản.
Chị họ Ngô Quốc Bình xé một miếng thịt từ phần thịt của mình ra nhét vào trong miệng mẹ. Em trai cũng học theo hành động của chị mình, kéo một miếng thịt ra đút cho cha.
Ngay cả Ngô Quốc Tinh nhỏ tuổi nhất cũng bắt chước anh chị, kéo một miếng thịt đút cho ông nội. Đồng Ngữ cười cười đút cho bà ngoại một miếng.
“Lần tới kiếm một con gà mập, mỗi người chúng ta đều có phần.”
Ông ngoại nuốt miếng thịt thơm ngát, vui vẻ nói:
“Ông không dám tham như thế. Có là tốt, không có cũng không sao. Cái đùi gà này đã tốt lắm rồi, ông ăn xong, cả người như nhẹ đi hai cân, cảm thấy mình có thể sống tới 180 tuổi!”
“Đúng, thơm quá đi, cũng ngon nữa, cho tới bây giờ bà chưa từng ăn miếng thịt nào ngon như thế.”
Mùi hương này như chỉ có trên trời, nhân gian hiếm khi được ngửi thấy.
Câu nói chất phác của bà ngoại lại biểu đạt ra suy nghĩ của mọi người. Cả nhà cậu hai cùng gật đầu tán đồng.
Em họ có được cái đùi gà thơm quá đi, đùi gà lớn như vậy thơm như vậy, đúng là xưa nay chưa từng thấy.
Đồng Ngữ giao phần thịt của mình cho bà ngoại cất giữ giúp, dặn bà ngoại đợi mai rồi đưa lại cho mình.
Mặc dù bà không hiểu vì sao cháu mình phải làm như thế, nhưng vẫn nghiêm túc cất giữ cho cháu.
Ngày hôm sau, Lâm Phản mới vừa xuống giường bà đã đưa cho cậu bé:
“Phân ra 4 phần, mỗi người đều ăn rồi, sao cháu lại muốn giữ tới sáng? Chẳng lẽ buổi sáng ăn ngon hơn buổi tối?”
Lâm Phản đã thấy tin nhắn đối phương để lại cho mình, biết cái đùi gà này là đối phương cố ý mang tới cho hắn nếm thử.
Dù đã bảy tuổi, nhưng cậu bé chưa từng được ăn thịt gà. Gà mẹ nuôi toàn để đẻ trứng đổi dầu muối. Gà già rồi, không thể đẻ trứng thì mẹ sẽ bán lấy tiền.
Có một lần duy nhất mẹ mua móng heo nhưng đó là để cho cha bồi bổ thân thể, vốn không có phần của cậu bé.
Thơm quá… Chỉ ngửi thôi đã thấy thơm vô cùng rồi, thơm hơn móng heo mẹ mua nhiều.
“Cháu mau ăn đi, đợi mọi người tan tầm trở về nhìn thấy lại không tốt.”
“Bà, bà cũng ăn đi.”
“Tối qua cháu đã cho bà rồi mà. Cháu mau ăn đi, bà ngoại đi nấu cơm.”
Nghe thấy bà ngoại nói bà đã ăn rồi, lúc này Lâm Phản mới đưa miếng thịt nho nhỏ kia vào miệng.
Vừa cắn xuống, cả miệng đã thơm ngát. Cảm giác hạnh phúc do thức ăn ngon mang tới cũng bắt đầu nảy sinh.
“Anh họ, anh ăn cái gì vậy? Thơm quá đi.”
Ăn gà thần tiên rồi, cả đám sẽ trở nên thông minh hơn, sau này bọn nhỏ sẽ thi đại học rồi làm các công việc có văn hóa.
Tư duy khác biệt của hai ông bà khiến Đồng Ngữ cảm thấy bất ngờ. Cô cầm phần thịt của mình, cuối cùng vẫn không nỡ ăn.
Tuy cô cũng đang thèm lắm, bụng cũng đang đói lắm, nhưng cô vẫn muốn nhường sự hưởng thụ khi được ăn thịt lại cho cậu bé Lâm Phản.
Chị họ Ngô Quốc Bình xé một miếng thịt từ phần thịt của mình ra nhét vào trong miệng mẹ. Em trai cũng học theo hành động của chị mình, kéo một miếng thịt ra đút cho cha.
Ngay cả Ngô Quốc Tinh nhỏ tuổi nhất cũng bắt chước anh chị, kéo một miếng thịt đút cho ông nội. Đồng Ngữ cười cười đút cho bà ngoại một miếng.
“Lần tới kiếm một con gà mập, mỗi người chúng ta đều có phần.”
Ông ngoại nuốt miếng thịt thơm ngát, vui vẻ nói:
“Ông không dám tham như thế. Có là tốt, không có cũng không sao. Cái đùi gà này đã tốt lắm rồi, ông ăn xong, cả người như nhẹ đi hai cân, cảm thấy mình có thể sống tới 180 tuổi!”
“Đúng, thơm quá đi, cũng ngon nữa, cho tới bây giờ bà chưa từng ăn miếng thịt nào ngon như thế.”
Mùi hương này như chỉ có trên trời, nhân gian hiếm khi được ngửi thấy.
Câu nói chất phác của bà ngoại lại biểu đạt ra suy nghĩ của mọi người. Cả nhà cậu hai cùng gật đầu tán đồng.
Em họ có được cái đùi gà thơm quá đi, đùi gà lớn như vậy thơm như vậy, đúng là xưa nay chưa từng thấy.
Đồng Ngữ giao phần thịt của mình cho bà ngoại cất giữ giúp, dặn bà ngoại đợi mai rồi đưa lại cho mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù bà không hiểu vì sao cháu mình phải làm như thế, nhưng vẫn nghiêm túc cất giữ cho cháu.
Ngày hôm sau, Lâm Phản mới vừa xuống giường bà đã đưa cho cậu bé:
“Phân ra 4 phần, mỗi người đều ăn rồi, sao cháu lại muốn giữ tới sáng? Chẳng lẽ buổi sáng ăn ngon hơn buổi tối?”
Lâm Phản đã thấy tin nhắn đối phương để lại cho mình, biết cái đùi gà này là đối phương cố ý mang tới cho hắn nếm thử.
Dù đã bảy tuổi, nhưng cậu bé chưa từng được ăn thịt gà. Gà mẹ nuôi toàn để đẻ trứng đổi dầu muối. Gà già rồi, không thể đẻ trứng thì mẹ sẽ bán lấy tiền.
Có một lần duy nhất mẹ mua móng heo nhưng đó là để cho cha bồi bổ thân thể, vốn không có phần của cậu bé.
Thơm quá… Chỉ ngửi thôi đã thấy thơm vô cùng rồi, thơm hơn móng heo mẹ mua nhiều.
“Cháu mau ăn đi, đợi mọi người tan tầm trở về nhìn thấy lại không tốt.”
“Bà, bà cũng ăn đi.”
“Tối qua cháu đã cho bà rồi mà. Cháu mau ăn đi, bà ngoại đi nấu cơm.”
Nghe thấy bà ngoại nói bà đã ăn rồi, lúc này Lâm Phản mới đưa miếng thịt nho nhỏ kia vào miệng.
Vừa cắn xuống, cả miệng đã thơm ngát. Cảm giác hạnh phúc do thức ăn ngon mang tới cũng bắt đầu nảy sinh.
“Anh họ, anh ăn cái gì vậy? Thơm quá đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro