Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ

Tao Không Có Th...

2024-10-07 07:44:40

Ngô Ái Hoa mới 4 tuổi nhà cậu ba đi tới, ra sức hít hít mũi. Kiếp trước, sau khi cô mình bỏ đi, rất nhiều năm sau mới trở về, mà anh họ cũng phải ở nhà lại bác hai rất nhiều năm.

Vì phải ăn nhờ ở đậu nên tính cách của anh họ rất quái gở, nhưng anh họ lại học rất giỏi. Kiếp trước khi mình đi làm, anh họ đã thi lên đại học.

Chỉ có một miếng thịt gà nho nhỏ, Lâm Phản đã ăn hết sạch. Nghe thấy câu hỏi của em họ, cậu bé còn hơi ngượng ngùng:

“Không có gì, có lẽ là bà ngoại nấu cơm nên mới thơm thôi. Chính em tự đi chơi đi, anh đi xếp chăn đã.”

Cậu bé vội vàng chạy trối chết, trong lòng cảm thấy rất áy náy với em họ. Nhưng miếng thịt kia quá nhỏ, vừa rồi cậu bé cũng không nhớ gì tới em họ.

Em họ thường xuyên bị mẹ em ấy đánh chửi, cũng đáng thương không kém gì cậu bé. Nếu lần tới cậu bé còn có thể có được miếng thịt như vậy, chắc chắn sẽ nhớ chia cho em ấy một phần.

Cậu bé chạy về phòng xếp chăn, cố gắng hết sức để xếp ba cái chăn thật gọn gàng.

Cậu bé cởi giày, chổng mông tập trung xếp chăn trên giường, hồn nhiên không hề cảm giác được em họ đã đứng ở cửa.

Chăn bông mới… Không ngờ bà nội lại để anh họ đắp chăn bông mới? Nhìn cái chăn, hẳn là chăn bà nội chuẩn bị cho anh cả nhà bác cả kết hôn!

Còn nữa, bà nội còn đang may giày, cũng là cho anh họ! Vừa nãy có đồ ăn ngon bà nội cũng len lén cho anh họ!

Anh họ chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu thôi, sao lại được sống thoải mái hơn cả một người đang sống với cha mẹ ruột là mình kia chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kiếp trước anh họ ăn nhờ ở đậu cũng có thể thi đậu trường đại học tốt, thay đổi vận mệnh. Kiếp này dường như anh ấy lại càng tốt số hơn, bà nội lại mang hết tất cả thứ tốt cho anh ấy.

Cô bé càng nghĩ càng cảm thấy không phục, chân chậm rãi đi tới gian nhà bà nội sống.

Nhìn đôi giày kia, đôi giày bông mới tinh, oán hận nảy sinh trong lòng cô bé. Cô bé cầm cái kéo bên cạnh lên điên cuồng phát tiết, rất nhanh đã cắt nát bấy hai chiếc giày thành hình.

“Ha ha… Không có phần của tao, không có phần của tao! Nếu tao đã không có, vậy chúng mày cũng đừng hòng có!”

Lặng lẽ phát tiết xong, cô bé trộm rời khỏi gian nhà.

Trong gian nhà nhà cô bé, bà nội ôm cậu em trai mới vừa thức giấc ra, mặc quần áo cẩn thận cho em ấy rồi đặt em ấy vào xe nhỏ, cười cười với cô bé:

“Nhớ trông chừng em trai cháu nha, bà nội đi nấu cơm.”

“Vâng.”

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, trên gương mặt thanh tú lộ ra nụ cười tươi tắn hệt như hoa loa kèn nở trộ ngày thu. Gương mặt dưới ánh mặt trời rực rỡ vô cùng.

Bà lão yên tâm đi vào lều làm bữa sáng. Cháo gạo kê thêm ngô, chỉ cần đổ nước vào rồi bỏ thêm ít gia vị, sau đó bắc lên bếp là được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ

Số ký tự: 0