Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ

Tao Không Có Th...

2024-10-07 07:44:40

Bà lấy một củ cải trắng với hai củ cà rốt từ trong túi ra, rửa sạch rồi cắt thành sợi, chần sơ qua nước sôi rồi thêm ít muối vào trộn đều. Đây chính là bữa sáng của bọn họ.

Bà lão cho cháu nội một cái trống bỏi rồi yên tâm đi nấu cơm, lâu lâu bà sẽ ngó chừng bọn nhỏ một lát. Thấy cháu gái đang hái hoa chọc em trai, bà lại dặn cháu gái đừng để em trai ăn hoa.

“Cháu biết rồi ạ.”

Cháu gái rất ngoan nên bà cũng yên tâm. Lúc ngồi xuống ghế cào vỏ cà rốt, bà còn nói thầm thật nhỏ:

“Con gái ngoan biết bao, khi con gái mình còn bé cũng rất ngoan. Lớn lên lại chẳng hiểu ra sao.”

“Từ khi gặp phải thằng khốn Lâm Đông Hạo kia, con bé như bị thần kinh. Hiện tại cũng không biết nó đi tới đâu rồi, có tìm được Lâm Hạo Đông không?”

Sáng sớm, trong tiểu viện yên tĩnh tường hòa, dù bà nói rất nhỏ nhưng giọng nói vẫn truyền vào trong tai cô bé.

Vào lúc không ai nhìn thấy, trên mặt cô bé lộ ra nụ cười khinh miệt, trong lòng thầm đáp lại bà nội:

Lâm Hạo Đông đã không cần cô út lâu rồi, lần này cô út đi chỉ là tự rước lấy nhục thôi!

Cuối cùng cô út không phục, gả cho một người tàn tật trong thành, rất nhiều năm sau cô út mới về thì con trai cô út đã có tiền đồ từ lâu, căn bản không chịu nhận cô út.

Vì một người đàn ông như vậy mà bỏ cả con trai của mình, cô út đúng là ngu ngốc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô bé ngẩng đầu nhìn quanh, cũng chú ý tới Lâm Phản.

Thấy Lâm Phản xếp chăn xong đi ra ngoài giúp bà nội nhổ cỏ trong vườn rau, mà bà nội thì đang nấu nước chần cải củ, cô ta nhân cơ hội chạy tới gian phòng của Lâm Phản, cố gắng hết sức bình sinh mới kéo được cái chăn xuống.

Thân thể 4 tuổi nhỏ bé không thể ôm hết cái chăn, cô ta chỉ có thể nửa kém nửa vuốt mang nó ra khỏi phòng rồi đặt trên bậc hành lang chỗ cửa phòng.

Nghe thấy có tiếng người lớn tan tầm nói chuyện với nhau, cô ta nhanh chân chạy trở về bên xe đẩy của em trai, làm bộ như đang ngây thơ chơi đùa với em trai.

Chăn tơ lụa mới tinh, đặt ở thời đại này, nó là thứ nổi bật vô cùng. Mợ cả mới vừa vác cuốc vào sân đã thấy được, lập tức bước nhanh đi tới trước cửa.

“Đây là chăn của ai vậy? Sao lại đặt trước cửa?”

Ả vừa la lên, cậu cả mới vừa tan tầm với mấy đứa con cậu cả đang ở trong nhà cũng đều chạy ra.

Mợ ba thấy vậy, thêm dầu vào lửa, hệt như sợ thiên hạ không loạn mà tiếp lời:

“Hình như đây là chăn dùng cho việc kết hôn, có phải mẹ lấy chăn chuẩn bị cho con trai chị cưới để cho người ngoài không?”

Bà lão nghe tiếng cũng kinh ngạc bước ra. Thấy cảnh như vậy, bà hung dữ trừng cô con dâu thứ một cái.

Mợ cả vốn là người hay đố kị, cái chăn tốt như vậy ả không chiếm được nữa, còn bị em dâu đâm thọc, ả lập tức nổi đóa lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ

Số ký tự: 0