Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Cẩn Thận Ngô Ái...
2024-10-07 07:44:40
“Mẹ, mẹ nói đi, đây là chăn của ai? Có phải là chăn chuẩn bị cho con trai con kết hôn không? Vậy mà hiện tại mẹ lại cho người ngoài dùng!”
Chăn tơ lụa vốn là vật hi hữu, bao nhiêu năm nay, nó vẫn luôn là thứ cung tiêu xã cũng không hề bán, có tiền cũng không mua được.”
“Chuẩn bị làm áo liệm cho tao.”
Ông lão vừa vào cổng nhà đã nghe thấy tiếng ầm ĩ của mấy đứa con dâu. Thì ra là chăn của cháu ngoại khiến mọi người chú ý, cũng dẫn tới ồn ào náo loạn.
Nhà tốt bọn mày chiếm rồi, ngay cả một cái chăn mẹ bọn mày làm được bọn mày cũng muốn cướp hay sao?
Sao? Thứ tốt đều là của bọn mày, chúng tao khổ cực cả đời thì nên ở nhà tranh, đắp chăn rách?
“Tranh giành, có thứ gì tốt chúng mày cũng muốn giành! Tao khổ cực nửa đời, muốn chuẩn bị cho mình một cái chăn tốt để liệm, chúng mày cũng muốn giành sao?”
Cha chồng đã nói đây là cái chăn chuẩn bị cho ông ấy lót hòm quan tài, thân là con dâu, ả cũng không dám nói chuyện bằng giọng chất vấn nữa.
Giành cả đồ liệm với người già… cho dù có làm cũng chỉ có thể âm thầm làm, không thể làm một cách công khai.
Dù sao thì chờ khi lão già kia chết đi rồi, bọn họ muốn làm gì mà không được? Chết cũng chết rồi, còn cần đồ tốt như thế làm gì? Đúng là lãng phí.
“Nếu đây đã là chăn liệm của cha, sao lại đặt ở cửa? Chỗ này nhiều bụi như vậy, bẩn hết cả rồi.”
“Tao thích.”
Ông lão dùng hai chữ làm con dâu cả nghẹn họng xong trực tiếp rời đi.
Ả dâu cả ôm một bụng lửa giận, chỉ có thể phát tiết trong phòng bếp. Gõ nồi đập bồn, mắng con gái té tát.
Chăn đã bị bẩn, bà ngoại chỉ có thể ôm chăn về phòng chuẩn bị đi giặt. Kết quả vừa mới vào buồng bà đã phát hiện đôi giày bị cắt tung tóe trên đất.
“Trời ơi! Đứa nào làm đây! Đôi giày tao may sắp xong, sắp mang được rồi, rốt cuộc là đứa chết tiệt thiếu đạo đức nào cắt thành thế này!”
Mợ hai cầm lên xem, trong lòng cũng rất xót của. Hiện tại Ngô gia còn chưa có máy may, thêu thùa may vá gì cũng đều dùng phương pháp thủ công.
Mẹ chồng lao tâm lao lực may giày, mắt thấy giày sắp được hoàn thành, giờ lại bị hủy hoại mất.
“Mẹ, gần đây mẹ đắc tội với ai ư?”
“Có đâu… Mùa thu hoạch, người lớn trẻ nhỏ đều bận tối mắt tối mũi ngoài đồng, cho dù có người không ra đồng cũng phải bận rộn chuyện nhà cửa, không ra ngoài. Mẹ cũng có qua lại với ai đâu, sao có thể đắc tội với ai được?”
“Vậy thì kỳ thật. Nếu không phải có thù hận sâu như biển, ai lại làm ra cái chuyện thất đức như thế!”
Vào lúc tất cả mọi người đều dồn lực chú ý lên đôi giày bị cắt bỏ, Lâm Phản lại nhớ tới cái chăn của mình.
Cậu bé dám chắc chắn cậu bé đã xếp chăn gọn gàng đặt trên giường gạch, sao nó có thể tự mọc chân mà chạy ra ngoài được?
“Bà ngoại, sao chăn của cháu lại nằm ở ngoài cửa?”
Chăn tơ lụa vốn là vật hi hữu, bao nhiêu năm nay, nó vẫn luôn là thứ cung tiêu xã cũng không hề bán, có tiền cũng không mua được.”
“Chuẩn bị làm áo liệm cho tao.”
Ông lão vừa vào cổng nhà đã nghe thấy tiếng ầm ĩ của mấy đứa con dâu. Thì ra là chăn của cháu ngoại khiến mọi người chú ý, cũng dẫn tới ồn ào náo loạn.
Nhà tốt bọn mày chiếm rồi, ngay cả một cái chăn mẹ bọn mày làm được bọn mày cũng muốn cướp hay sao?
Sao? Thứ tốt đều là của bọn mày, chúng tao khổ cực cả đời thì nên ở nhà tranh, đắp chăn rách?
“Tranh giành, có thứ gì tốt chúng mày cũng muốn giành! Tao khổ cực nửa đời, muốn chuẩn bị cho mình một cái chăn tốt để liệm, chúng mày cũng muốn giành sao?”
Cha chồng đã nói đây là cái chăn chuẩn bị cho ông ấy lót hòm quan tài, thân là con dâu, ả cũng không dám nói chuyện bằng giọng chất vấn nữa.
Giành cả đồ liệm với người già… cho dù có làm cũng chỉ có thể âm thầm làm, không thể làm một cách công khai.
Dù sao thì chờ khi lão già kia chết đi rồi, bọn họ muốn làm gì mà không được? Chết cũng chết rồi, còn cần đồ tốt như thế làm gì? Đúng là lãng phí.
“Nếu đây đã là chăn liệm của cha, sao lại đặt ở cửa? Chỗ này nhiều bụi như vậy, bẩn hết cả rồi.”
“Tao thích.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông lão dùng hai chữ làm con dâu cả nghẹn họng xong trực tiếp rời đi.
Ả dâu cả ôm một bụng lửa giận, chỉ có thể phát tiết trong phòng bếp. Gõ nồi đập bồn, mắng con gái té tát.
Chăn đã bị bẩn, bà ngoại chỉ có thể ôm chăn về phòng chuẩn bị đi giặt. Kết quả vừa mới vào buồng bà đã phát hiện đôi giày bị cắt tung tóe trên đất.
“Trời ơi! Đứa nào làm đây! Đôi giày tao may sắp xong, sắp mang được rồi, rốt cuộc là đứa chết tiệt thiếu đạo đức nào cắt thành thế này!”
Mợ hai cầm lên xem, trong lòng cũng rất xót của. Hiện tại Ngô gia còn chưa có máy may, thêu thùa may vá gì cũng đều dùng phương pháp thủ công.
Mẹ chồng lao tâm lao lực may giày, mắt thấy giày sắp được hoàn thành, giờ lại bị hủy hoại mất.
“Mẹ, gần đây mẹ đắc tội với ai ư?”
“Có đâu… Mùa thu hoạch, người lớn trẻ nhỏ đều bận tối mắt tối mũi ngoài đồng, cho dù có người không ra đồng cũng phải bận rộn chuyện nhà cửa, không ra ngoài. Mẹ cũng có qua lại với ai đâu, sao có thể đắc tội với ai được?”
“Vậy thì kỳ thật. Nếu không phải có thù hận sâu như biển, ai lại làm ra cái chuyện thất đức như thế!”
Vào lúc tất cả mọi người đều dồn lực chú ý lên đôi giày bị cắt bỏ, Lâm Phản lại nhớ tới cái chăn của mình.
Cậu bé dám chắc chắn cậu bé đã xếp chăn gọn gàng đặt trên giường gạch, sao nó có thể tự mọc chân mà chạy ra ngoài được?
“Bà ngoại, sao chăn của cháu lại nằm ở ngoài cửa?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro