Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Cẩn Thận Ngô Ái...
2024-10-07 07:44:40
“Bà cũng không biết.” Bà đáp lại một câu sau đó lại hỏi chồng: “Ông có biết không? Sao bọn chúng lại phát hiện ra cái chăn này?”
“Tôi cũng không biết, vừa về tới nhà đã nghe thấy chúng nó ồn ào vì cái chăn này. Nói tới cũng kỳ, đang yên đang lành, ai lại ôm chăn ra cửa?”
“Đúng thế, còn kéo quẹt làm chăn dính đầy bụi.”
Ngô Quốc Bình đang ăn cơm đột nhiên nói một câu:
“Có phải là Ngô Ái Hoa không? Trước khi tan tầm cháu thấy hai chị em nó và bà nội ở nhà. Nó còn nhỏ, ôm chăn không nổi nên mới kéo lê làm chăn dính đầy bụi.”
“Có khả năng lắm.”
Ngô Quốc Tinh cũng gật đầu tán đồng ý kiến của chị gái, lại cúi đầu ngó thân thể nhỏ bé của mình, cảm thấy chị mình nói rất có lý.
Nếu đổi thành cậu bé ôm cái chăn, rất có thể cũng sẽ khiến chăn dính đầy bụi như thế.
“Không thể nào. Con bé còn nhỏ như vậy, tự dưng làm thế làm gì?”
“Nếu con bé thích cái chăn này hẳn phải kéo về nhà nó chứ. Cả đổi giày bị cắt nát bươm này nữa, không lý nào lại do một đứa bé mới 4 tuổi gây ra.”
Lời của bà lão được mọi người nhất trí tán thành, mà Ngô Quốc Bình cũng cảm thấy vừa rồi mình đã đổ oan cho em họ.
Em ấy còn nhỏ như vậy, sao có thể nảy sinh tâm tư ác độc đến thế.
“Được rồi, mọi người đi ăn cơm đi. Cơm nước xong còn phải ra ruộng làm việc nữa.”
Bà lão xua đuổi mọi người đi ăn cơm, chính bà nhìn cái chăn bẩn cùng với đôi giày nát bươm, đau lòng tới mức tim co thắt.
Hai thứ này đều là của Phản Phản, có phải có người đố kị với Phản Phản không?
Sẽ là ai đây? Là người nào mà ác độc như vậy, có thể làm ra hành động tàn ác tới thế? Ôi, giày của mình, khổ cực mấy ngày mới may ra được…
Buổi sáng, bà tranh thủ giặt sơ chăn qua nước lạnh, muốn tranh thủ phơi chăn cho khô trước khi đi ngủ để không làm lỡ giấc ngủ của cháu bà.
Trong lúc tất cả mọi người đều cảm thấy việc này không phải do Ngô Ái Hoa làm, Lâm Phản lại dõi mắt nhìn chằm chằm Ngô Ái Hoa.
Buổi sáng cậu bé làm việc trong vườn, gần như không nhìn thấy có người nào ra vào cổng Ngô gia. Mà trong nhà ngoại trừ bà ngoại thì chỉ còn một mình Ngô Ái Hoa có thể hoạt động tự do trong nhà.
Hơn nữa, chị Ngô Quốc Bình nói rất đúng, nó còn nhỏ, không ôm nổi cái chăn cho nên mới phải kéo lê dưới đất, khiến chăn dính đầy bụi.
Buổi sáng, mọi người tiếp tục nhặt khoai lang. Chờ tới trưa trở về lại thấy bà ngoại đang tức giận giặt chăn lại.
Lúc sáng bà mới phơi chăn lên chẳng bao lâu, chăn đã rớt lại xuống đất, cái chăn đang ướt lại rơi xuống cái sân đầy bùn đất, đương nhiên là sẽ bẩn lại.
Sau vài lần lăn lộn, cái chăn tơ lụa xinh đẹp như trở nên không còn sạch sẽ sáng bóng nữa.
“Cháu xin lỗi bà, đều do cháu không thể trông chừng em trai cẩn thận.”
Không đợi mọi người hỏi, Ngô Ái Hoa đã nhỏ nước mắt cá sấu.
“Tôi cũng không biết, vừa về tới nhà đã nghe thấy chúng nó ồn ào vì cái chăn này. Nói tới cũng kỳ, đang yên đang lành, ai lại ôm chăn ra cửa?”
“Đúng thế, còn kéo quẹt làm chăn dính đầy bụi.”
Ngô Quốc Bình đang ăn cơm đột nhiên nói một câu:
“Có phải là Ngô Ái Hoa không? Trước khi tan tầm cháu thấy hai chị em nó và bà nội ở nhà. Nó còn nhỏ, ôm chăn không nổi nên mới kéo lê làm chăn dính đầy bụi.”
“Có khả năng lắm.”
Ngô Quốc Tinh cũng gật đầu tán đồng ý kiến của chị gái, lại cúi đầu ngó thân thể nhỏ bé của mình, cảm thấy chị mình nói rất có lý.
Nếu đổi thành cậu bé ôm cái chăn, rất có thể cũng sẽ khiến chăn dính đầy bụi như thế.
“Không thể nào. Con bé còn nhỏ như vậy, tự dưng làm thế làm gì?”
“Nếu con bé thích cái chăn này hẳn phải kéo về nhà nó chứ. Cả đổi giày bị cắt nát bươm này nữa, không lý nào lại do một đứa bé mới 4 tuổi gây ra.”
Lời của bà lão được mọi người nhất trí tán thành, mà Ngô Quốc Bình cũng cảm thấy vừa rồi mình đã đổ oan cho em họ.
Em ấy còn nhỏ như vậy, sao có thể nảy sinh tâm tư ác độc đến thế.
“Được rồi, mọi người đi ăn cơm đi. Cơm nước xong còn phải ra ruộng làm việc nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà lão xua đuổi mọi người đi ăn cơm, chính bà nhìn cái chăn bẩn cùng với đôi giày nát bươm, đau lòng tới mức tim co thắt.
Hai thứ này đều là của Phản Phản, có phải có người đố kị với Phản Phản không?
Sẽ là ai đây? Là người nào mà ác độc như vậy, có thể làm ra hành động tàn ác tới thế? Ôi, giày của mình, khổ cực mấy ngày mới may ra được…
Buổi sáng, bà tranh thủ giặt sơ chăn qua nước lạnh, muốn tranh thủ phơi chăn cho khô trước khi đi ngủ để không làm lỡ giấc ngủ của cháu bà.
Trong lúc tất cả mọi người đều cảm thấy việc này không phải do Ngô Ái Hoa làm, Lâm Phản lại dõi mắt nhìn chằm chằm Ngô Ái Hoa.
Buổi sáng cậu bé làm việc trong vườn, gần như không nhìn thấy có người nào ra vào cổng Ngô gia. Mà trong nhà ngoại trừ bà ngoại thì chỉ còn một mình Ngô Ái Hoa có thể hoạt động tự do trong nhà.
Hơn nữa, chị Ngô Quốc Bình nói rất đúng, nó còn nhỏ, không ôm nổi cái chăn cho nên mới phải kéo lê dưới đất, khiến chăn dính đầy bụi.
Buổi sáng, mọi người tiếp tục nhặt khoai lang. Chờ tới trưa trở về lại thấy bà ngoại đang tức giận giặt chăn lại.
Lúc sáng bà mới phơi chăn lên chẳng bao lâu, chăn đã rớt lại xuống đất, cái chăn đang ướt lại rơi xuống cái sân đầy bùn đất, đương nhiên là sẽ bẩn lại.
Sau vài lần lăn lộn, cái chăn tơ lụa xinh đẹp như trở nên không còn sạch sẽ sáng bóng nữa.
“Cháu xin lỗi bà, đều do cháu không thể trông chừng em trai cẩn thận.”
Không đợi mọi người hỏi, Ngô Ái Hoa đã nhỏ nước mắt cá sấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro