Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Cẩn Thận Ngô Ái...
2024-10-07 07:44:40
Nhìn như cô ta đang nhận sai đang xin lỗi, nhưng thực tế cô ta lại đẩy hết trách nhiệm cho người em trai chưa hiểu chuyện của mình.
Là đứa bé ham chơi khều xuống, bà lão còn có thể nói gì được nữa? Bà an ủi cháu gái một hồi rồi giặt sạch chăn, sau đó lại phơi lên.
“Ôi, vốn là cái chăn mới tinh tốt biết bao, còn chưa đắp được hai lần đã thành lem luốc khó coi.”
“Không sao đâu bà ngoại, chăn đắp lên người thôi mà, không khác gì nhau cả.”
Được cháu ngoại ngoan ngoãn an ủi, bà lão vươn tay xoa đầu cháu trai:
“Chờ bà ngoại may giày khác cho cháu. Đầu tiên làm tạm một đôi giày vải để mấy ngày nữa cháu đi học có giày mang.”
“Vâng, cháu cảm ơn bà. Nhưng chuyện may giày không cần vội đâu bà, chỉ cần vá đôi giày cháu đang mang để đi tạm là được. Bà cũng đừng thức đêm làm cho cháu.”
“Bà biết rồi, cháu bà quan tâm bà quá.”
“Nếu có đồ tốt gì mẹ cũng cho chúng con, chúng con cũng sẽ quan tâm mẹ y như thế.”
Mợ cả ở trong sân nghe được, lập tức nói một câu đầy ghen ghét như thế.
“Chỉ là cháu ngoại thôi, vậy mà mẹ tốt với nó còn hơn cả với cháu đích tôn của mẹ!”
“20 năm nay, tao may bao nhiêu đồ cho chúng mày còn chưa đủ hay sao? Từ giày vớ tới quần áo của bọn nhỏ, tao may chưa đủ nhiều hay sao? Giờ mày lại nói như vậy, quan tâm của mày dành cho ai rồi?”
Chưa gì mà bọn nó đã lòi bộ mặt chuột của bọn nó ra, bà có cho ai cũng sẽ không cho bọn nó nữa.
Một ổ vô ơn, bà nhìn thấy rõ nội tâm xấu xa của bọn nó rồi! Vừa ra riêng một cái, mấy đứa con của bọn nó nhìn thấy bà còn chẳng thèm chào bà.
Cho dù chúng nó bị mẹ chúng xúi giục không cho nhận bà nội, nhưng chúng nó do bà nuôi nấng khôn lớn, chẳng lẽ chúng nó không có chút lương tâm nào hay sao?
“Bà nội, bà đừng giận, mẹ cháu không cố ý đâu.”
“Tao cũng không cố ý.”
Bà lão nói xong trực tiếp quay trở vào nhà, không hề nể mặt thằng cháu lớn ba phải giống hệt thằng con cả của bà chút nào.
Lúc nó chửi thẳng vào mặt tao, sao chúng mày không nói câu nào? Tao vừa lên tiếng chúng mày đã vội nhảy ra giải thích nó không cố tình.
Trước đây khi chúng nó nói muốn cưới vợ cho cháu lớn, muốn hai ông bà nhường gian nhà chính lại, miệng chúng nó ngọt như bôi mật.
Sau khi chiếm được nhà rồi, chúng nó lại bắt đầu nhớ thương tiền tiết kiệm. Chắc chắn chúng nó muốn bà phải ra ngoài hít gió mà sống, nhường hết mọi thứ cho chúng nó chúng nó mới vui lòng!
Ngô Ái Hoa ở phòng đông, xuyên qua mành cửa bằng vải thấy được cảnh này, cô ta cười toét miệng, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Này thì thích nịnh nọt, các người nịnh ông bà nội, để ông bà nội nhường nhà chính cho các người.
Hiện tại các người lại đắc tội với bà nội như thế, xem sau này các người còn có thể nịnh được thứ gì tốt từ chỗ ông bà nội không!
…
Là đứa bé ham chơi khều xuống, bà lão còn có thể nói gì được nữa? Bà an ủi cháu gái một hồi rồi giặt sạch chăn, sau đó lại phơi lên.
“Ôi, vốn là cái chăn mới tinh tốt biết bao, còn chưa đắp được hai lần đã thành lem luốc khó coi.”
“Không sao đâu bà ngoại, chăn đắp lên người thôi mà, không khác gì nhau cả.”
Được cháu ngoại ngoan ngoãn an ủi, bà lão vươn tay xoa đầu cháu trai:
“Chờ bà ngoại may giày khác cho cháu. Đầu tiên làm tạm một đôi giày vải để mấy ngày nữa cháu đi học có giày mang.”
“Vâng, cháu cảm ơn bà. Nhưng chuyện may giày không cần vội đâu bà, chỉ cần vá đôi giày cháu đang mang để đi tạm là được. Bà cũng đừng thức đêm làm cho cháu.”
“Bà biết rồi, cháu bà quan tâm bà quá.”
“Nếu có đồ tốt gì mẹ cũng cho chúng con, chúng con cũng sẽ quan tâm mẹ y như thế.”
Mợ cả ở trong sân nghe được, lập tức nói một câu đầy ghen ghét như thế.
“Chỉ là cháu ngoại thôi, vậy mà mẹ tốt với nó còn hơn cả với cháu đích tôn của mẹ!”
“20 năm nay, tao may bao nhiêu đồ cho chúng mày còn chưa đủ hay sao? Từ giày vớ tới quần áo của bọn nhỏ, tao may chưa đủ nhiều hay sao? Giờ mày lại nói như vậy, quan tâm của mày dành cho ai rồi?”
Chưa gì mà bọn nó đã lòi bộ mặt chuột của bọn nó ra, bà có cho ai cũng sẽ không cho bọn nó nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một ổ vô ơn, bà nhìn thấy rõ nội tâm xấu xa của bọn nó rồi! Vừa ra riêng một cái, mấy đứa con của bọn nó nhìn thấy bà còn chẳng thèm chào bà.
Cho dù chúng nó bị mẹ chúng xúi giục không cho nhận bà nội, nhưng chúng nó do bà nuôi nấng khôn lớn, chẳng lẽ chúng nó không có chút lương tâm nào hay sao?
“Bà nội, bà đừng giận, mẹ cháu không cố ý đâu.”
“Tao cũng không cố ý.”
Bà lão nói xong trực tiếp quay trở vào nhà, không hề nể mặt thằng cháu lớn ba phải giống hệt thằng con cả của bà chút nào.
Lúc nó chửi thẳng vào mặt tao, sao chúng mày không nói câu nào? Tao vừa lên tiếng chúng mày đã vội nhảy ra giải thích nó không cố tình.
Trước đây khi chúng nó nói muốn cưới vợ cho cháu lớn, muốn hai ông bà nhường gian nhà chính lại, miệng chúng nó ngọt như bôi mật.
Sau khi chiếm được nhà rồi, chúng nó lại bắt đầu nhớ thương tiền tiết kiệm. Chắc chắn chúng nó muốn bà phải ra ngoài hít gió mà sống, nhường hết mọi thứ cho chúng nó chúng nó mới vui lòng!
Ngô Ái Hoa ở phòng đông, xuyên qua mành cửa bằng vải thấy được cảnh này, cô ta cười toét miệng, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Này thì thích nịnh nọt, các người nịnh ông bà nội, để ông bà nội nhường nhà chính cho các người.
Hiện tại các người lại đắc tội với bà nội như thế, xem sau này các người còn có thể nịnh được thứ gì tốt từ chỗ ông bà nội không!
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro