Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Không Thể Nuôi...
2024-10-07 07:44:40
Thần tiên? Thần tiên ở đâu ra? Chẳng lẽ, chẳng lẽ người ở trong thân thể cậu bé là thần tiên ư?
“Ông ngoại, ông xem trên tay cháu viết gì vậy?”
Trên hai bàn tay Phản Phản viết đầy chữ. Bà ngoại không biết chữ, nhanh chóng kéo chồng mình đọc.
Ông lão có đi học, đương nhiên cũng có biết mấy chữ thường dùng.
“Cho dù vợ bí thư chi bộ có hỏi gì cậu, cậu cũng phải nói chờ tới tối lại bàn lại. Đừng để lòi.”
Ông lão đọc xong lại cảm thấy kỳ quái hết sức:
“Viết vậy là có ý gì? Chẳng phải chỉ là nhờ vợ bí thư chi bộ bán giúp mấy thứ thôi sao? Sao phải sợ lòi cái gì?”
Lâm Phản thì hiểu ngay, chắc chắn tối qua người kia đã làm gì đó, hơn nữa ông bà ngoại cũng biết.
“Tối qua cháu đã làm gì vậy?”
“Đứa bé này, cháu bị động kinh sao?”
Hai ông bà vươn tay sờ thử trán Lâm Phản, thấy Lâm Phản không bị sốt bọn họ mới yên tâm, kể lại chuyện tối qua cho thằng bé nghe.
Lâm Phản nghe xong lại ngây người. Hơn 400 đồng… Rốt cuộc người kia là ai, sao có thể kiếm được đồng hồ đeo tay? Còn có thể kiếm được 400 đồng chỉ trong vòng một đêm!
Có số tiền này, hẳn cậu bé ở nhà ông bà ngoại cũng không thể tính là ăn không ở không nữa đúng không?
“Phản Phản, cháu có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Có phải ban đêm làm việc cho thần tiên quá mệt mỏi không?”
“Cháu hơi đau đầu…”
“Vậy cháu mau đi ngủ đi, mấy chuyện khác không cần cháu lo. Ban đêm đã phải làm việc, ban ngày còn làm nữa, ai mà chịu nổi.”
Ông lão đẩy cháu ngoại về phòng nghỉ ngơi, cuối cùng Lâm Phản chỉ có thể nghe lời, về ngủ tiếp.
Mấy ngày nay, việc mẹ rời đi khiến tâm thần cậu bé bất an vô cùng, cũng mệt muốn chết, vừa nằm xuống không bao lâu đã lại ngủ mất.
…
“Không ngờ nó chẳng chịu làm gì, chỉ biết ngủ với ngủ, con nhà địa chủ cũng không được sướng như thế đâu!”
Mợ cả mới vừa hoàn thành công việc buổi sáng về đã gầm lên, làm Lâm Phản bừng tỉnh.
Sau đó cậu bé nghe được tiếng mợ ba gào lên theo, hơn nữa dường như đối phương còn cố ý hướng mặt về phía phòng cậu bé mà gào lên.
“Ngô gia cưới vợ sinh con chỉ vì làm đứa ở cho cháu ngoại thôi đúng không? Chúng ta gò lưng ra kiếm điểm lao động, thằng ranh con kia đã chẳng làm gì còn ăn nhiều!”
“Mẹ nó, ai thích làm đứa ở thì làm, bà đây không làm, ai thích hầu hạ thì đi mà hầu hạ đi! Ăn riêng, hôm nay phải phân nồi rồi tự nấu nướng ăn riêng đi!”
Hai người phụ nữ kêu gào ầm ĩ. Mợ cả lớn giọng, kéo không ít hàng xóm tới hóng hớt. Đứa con gái Ngô Đại Nữu mới 13 tuổi của ả kéo kéo ống tay áo của mẹ, muốn mẹ thu liễm một chút.
“Có khi em ấy bị bệnh thôi, mẹ đừng như thế, làm người ta chê cười chết. Em họ là cháu ngoại duy nhất của ông bà, mẹ làm mợ cả mà như vậy để người ta thấy lại không tốt lắm đâu.”
“Ông ngoại, ông xem trên tay cháu viết gì vậy?”
Trên hai bàn tay Phản Phản viết đầy chữ. Bà ngoại không biết chữ, nhanh chóng kéo chồng mình đọc.
Ông lão có đi học, đương nhiên cũng có biết mấy chữ thường dùng.
“Cho dù vợ bí thư chi bộ có hỏi gì cậu, cậu cũng phải nói chờ tới tối lại bàn lại. Đừng để lòi.”
Ông lão đọc xong lại cảm thấy kỳ quái hết sức:
“Viết vậy là có ý gì? Chẳng phải chỉ là nhờ vợ bí thư chi bộ bán giúp mấy thứ thôi sao? Sao phải sợ lòi cái gì?”
Lâm Phản thì hiểu ngay, chắc chắn tối qua người kia đã làm gì đó, hơn nữa ông bà ngoại cũng biết.
“Tối qua cháu đã làm gì vậy?”
“Đứa bé này, cháu bị động kinh sao?”
Hai ông bà vươn tay sờ thử trán Lâm Phản, thấy Lâm Phản không bị sốt bọn họ mới yên tâm, kể lại chuyện tối qua cho thằng bé nghe.
Lâm Phản nghe xong lại ngây người. Hơn 400 đồng… Rốt cuộc người kia là ai, sao có thể kiếm được đồng hồ đeo tay? Còn có thể kiếm được 400 đồng chỉ trong vòng một đêm!
Có số tiền này, hẳn cậu bé ở nhà ông bà ngoại cũng không thể tính là ăn không ở không nữa đúng không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phản Phản, cháu có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Có phải ban đêm làm việc cho thần tiên quá mệt mỏi không?”
“Cháu hơi đau đầu…”
“Vậy cháu mau đi ngủ đi, mấy chuyện khác không cần cháu lo. Ban đêm đã phải làm việc, ban ngày còn làm nữa, ai mà chịu nổi.”
Ông lão đẩy cháu ngoại về phòng nghỉ ngơi, cuối cùng Lâm Phản chỉ có thể nghe lời, về ngủ tiếp.
Mấy ngày nay, việc mẹ rời đi khiến tâm thần cậu bé bất an vô cùng, cũng mệt muốn chết, vừa nằm xuống không bao lâu đã lại ngủ mất.
…
“Không ngờ nó chẳng chịu làm gì, chỉ biết ngủ với ngủ, con nhà địa chủ cũng không được sướng như thế đâu!”
Mợ cả mới vừa hoàn thành công việc buổi sáng về đã gầm lên, làm Lâm Phản bừng tỉnh.
Sau đó cậu bé nghe được tiếng mợ ba gào lên theo, hơn nữa dường như đối phương còn cố ý hướng mặt về phía phòng cậu bé mà gào lên.
“Ngô gia cưới vợ sinh con chỉ vì làm đứa ở cho cháu ngoại thôi đúng không? Chúng ta gò lưng ra kiếm điểm lao động, thằng ranh con kia đã chẳng làm gì còn ăn nhiều!”
“Mẹ nó, ai thích làm đứa ở thì làm, bà đây không làm, ai thích hầu hạ thì đi mà hầu hạ đi! Ăn riêng, hôm nay phải phân nồi rồi tự nấu nướng ăn riêng đi!”
Hai người phụ nữ kêu gào ầm ĩ. Mợ cả lớn giọng, kéo không ít hàng xóm tới hóng hớt. Đứa con gái Ngô Đại Nữu mới 13 tuổi của ả kéo kéo ống tay áo của mẹ, muốn mẹ thu liễm một chút.
“Có khi em ấy bị bệnh thôi, mẹ đừng như thế, làm người ta chê cười chết. Em họ là cháu ngoại duy nhất của ông bà, mẹ làm mợ cả mà như vậy để người ta thấy lại không tốt lắm đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro