Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Mang Đồng Hồ Tớ...
2024-10-07 07:44:40
Cô lặng lẽ giấu mấy thứ kia vào trong phòng ngủ của mình rồi chạy xuống bếp cầm một hộp kem hộp.
Tất cả đều được chuẩn bị ổn thỏa, cô tranh thủ đi làm bài tập, hơn 10h tối lại nằm lên giường.
Có bài học kinh nghiệm hôm qua, hôm nay cô chỉ cầm hai hộp đồng hồ đeo tay trong tay.
Khi lại có ý thức, cô đang ôm một nắm bông kê ngồi dưới đất. Sau khi có ý thức, cô giấu nhanh cái hộp đồng hồ đang cầm trong tay phải vào lòng.
Tay trái cô trống trơn, xem ra tay trái không cách nào mang theo đồ tới.
Anh họ quay đầu liếc nhìn Lâm Phản, quan tâm hỏi cậu em họ mình có sao không.
“Không sao, chỉ là đột nhiên em cảm thấy đầu hơi choáng váng chút.”
“Hẳn là đói rồi.” Bé trai ngẩng đầu nhìn trời: “Sắp tới giờ tan tầm rồi. Chờ khi làm xong chúng ta lại về nhà ăn cơm.”
“Vâng.”
Bọn họ nhặt bông kê tới khi trời tối đen mới tan tầm về nhà. Khi Đồng Ngữ đứng dậy, chân cô run rẩy, bụng kêu rột rột.
Lâm Phản à Lâm Phản, buổi trưa cậu chưa ăn cơm hay sao mà mới chiều đã đói tới mức này?
Nhìn đám người vội vàng đi về nhà, cô cũng theo sát anh họ. Còn chị họ? Chị ấy không đi chung với bọn họ.
“Chị Quốc Bình đâu ạ?”
“Chị đi thu hoạch kê giống như mọi người.” Quốc Binh nhìn Lâm Phản với vẻ mặt kỳ quái:
“Phản Phản, em sao vậy? Sao gần đây em cứ hay quên vậy? Còn hồ đồ hơn cả ông Lưu ở phía tây thôn nữa.”
Hỏng rồi, sao cô lại hỏi thẳng ra như vậy? Đáng ra cô nên âm thầm hỏi thăm, âm thầm hỏi thăm mới đúng. Nếu không cậu bé Lâm Phản sẽ bị mọi người coi thành kẻ ngốc mất.
“Ha ha… Em cố ý tìm chuyện để nói thôi.”
Cô cười gượng nói xong, anh họ với em họ đều bật cười theo. Ba đứa bé bước nhanh về nhà. Làm suốt buổi chiều, bụng của bọn họ cũng đói lắm rồi.
Cả đại gia đình tan tầm về nhà, chỉ riêng chậu rửa mặt thôi đã lấy ra tới bảy tám chậu vẫn không đủ.
Mợ hai múc hai chậu nước cho mấy đứa nhỏ nhà mình rửa trước, mợ ba ôm con trai út đang khóc gào từ trong xe nôi ra, trách móc mẹ chồng:
“Đứa bé khóc tới mức này mà mẹ cũng không để ý, rốt cuộc đây có phải là cháu ruột của mẹ không vậy?”
“Hôm qua mới vừa ở riêng, hiện tại còn chưa tới ngày 1 đầu tháng, chưa chính thức ra riêng đâu, vậy mà mẹ đã không coi con của bọn con ra gì.”
Bà ngoại đang vội vàng nấu cơm cho mọi người, vốn không nghe thấy lời con dâu nói, nhưng ông ngoại lại không vui.
Ông ngoại ném mạnh cái bầu nước vào trong vạc nước dùng để rửa mặt, phát ra một tiếng bịch:
“Mày nói cái gì đó? Mày nói lại lần nữa tao xem?”
Mợ ba cúi đầu không lên tiếng. Ông lão tức giận mắng mợ ba:
“Mẹ mày ở nhà ngoài phải trông hai đứa con của mày còn phải nấu cơm cho mọi người. Mày tưởng bà ấy có ba đầu sáu tay nên cái gì cũng lo liệu được à?”
Chú thích của editor: Nữ chính dùng chung thân thể với nam chính, tác lại xưng hô loạn xạ lên, còn không chịu đặt tên cho nhân vật nữa, lúc thì gọi thằng hai, lúc thì gọi cậu hai, nên từ bây giờ mình sẽ thống nhất xưng hô cho mọi người trong nhà dưới góc nhìn của nữ chính/nam chính nha.
Tất cả đều được chuẩn bị ổn thỏa, cô tranh thủ đi làm bài tập, hơn 10h tối lại nằm lên giường.
Có bài học kinh nghiệm hôm qua, hôm nay cô chỉ cầm hai hộp đồng hồ đeo tay trong tay.
Khi lại có ý thức, cô đang ôm một nắm bông kê ngồi dưới đất. Sau khi có ý thức, cô giấu nhanh cái hộp đồng hồ đang cầm trong tay phải vào lòng.
Tay trái cô trống trơn, xem ra tay trái không cách nào mang theo đồ tới.
Anh họ quay đầu liếc nhìn Lâm Phản, quan tâm hỏi cậu em họ mình có sao không.
“Không sao, chỉ là đột nhiên em cảm thấy đầu hơi choáng váng chút.”
“Hẳn là đói rồi.” Bé trai ngẩng đầu nhìn trời: “Sắp tới giờ tan tầm rồi. Chờ khi làm xong chúng ta lại về nhà ăn cơm.”
“Vâng.”
Bọn họ nhặt bông kê tới khi trời tối đen mới tan tầm về nhà. Khi Đồng Ngữ đứng dậy, chân cô run rẩy, bụng kêu rột rột.
Lâm Phản à Lâm Phản, buổi trưa cậu chưa ăn cơm hay sao mà mới chiều đã đói tới mức này?
Nhìn đám người vội vàng đi về nhà, cô cũng theo sát anh họ. Còn chị họ? Chị ấy không đi chung với bọn họ.
“Chị Quốc Bình đâu ạ?”
“Chị đi thu hoạch kê giống như mọi người.” Quốc Binh nhìn Lâm Phản với vẻ mặt kỳ quái:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phản Phản, em sao vậy? Sao gần đây em cứ hay quên vậy? Còn hồ đồ hơn cả ông Lưu ở phía tây thôn nữa.”
Hỏng rồi, sao cô lại hỏi thẳng ra như vậy? Đáng ra cô nên âm thầm hỏi thăm, âm thầm hỏi thăm mới đúng. Nếu không cậu bé Lâm Phản sẽ bị mọi người coi thành kẻ ngốc mất.
“Ha ha… Em cố ý tìm chuyện để nói thôi.”
Cô cười gượng nói xong, anh họ với em họ đều bật cười theo. Ba đứa bé bước nhanh về nhà. Làm suốt buổi chiều, bụng của bọn họ cũng đói lắm rồi.
Cả đại gia đình tan tầm về nhà, chỉ riêng chậu rửa mặt thôi đã lấy ra tới bảy tám chậu vẫn không đủ.
Mợ hai múc hai chậu nước cho mấy đứa nhỏ nhà mình rửa trước, mợ ba ôm con trai út đang khóc gào từ trong xe nôi ra, trách móc mẹ chồng:
“Đứa bé khóc tới mức này mà mẹ cũng không để ý, rốt cuộc đây có phải là cháu ruột của mẹ không vậy?”
“Hôm qua mới vừa ở riêng, hiện tại còn chưa tới ngày 1 đầu tháng, chưa chính thức ra riêng đâu, vậy mà mẹ đã không coi con của bọn con ra gì.”
Bà ngoại đang vội vàng nấu cơm cho mọi người, vốn không nghe thấy lời con dâu nói, nhưng ông ngoại lại không vui.
Ông ngoại ném mạnh cái bầu nước vào trong vạc nước dùng để rửa mặt, phát ra một tiếng bịch:
“Mày nói cái gì đó? Mày nói lại lần nữa tao xem?”
Mợ ba cúi đầu không lên tiếng. Ông lão tức giận mắng mợ ba:
“Mẹ mày ở nhà ngoài phải trông hai đứa con của mày còn phải nấu cơm cho mọi người. Mày tưởng bà ấy có ba đầu sáu tay nên cái gì cũng lo liệu được à?”
Chú thích của editor: Nữ chính dùng chung thân thể với nam chính, tác lại xưng hô loạn xạ lên, còn không chịu đặt tên cho nhân vật nữa, lúc thì gọi thằng hai, lúc thì gọi cậu hai, nên từ bây giờ mình sẽ thống nhất xưng hô cho mọi người trong nhà dưới góc nhìn của nữ chính/nam chính nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro