Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Mang Đồng Hồ Tớ...
2024-10-07 07:44:40
“Đứa bé được đặt trong xe nôi không thể ngã cũng không bị đụng gì, nó khóc có mấy tiếng thôi mày cũng trách?”
“Nếu con mày quý giá như vậy thì chính mày tự mà lo đi? Đừng để mẹ mày nhúng tay vào nữa.”
Cậu ba vội vàng vỗ vỗ vợ mình mấy cái, lại cười làm lành với cha mình:
“Cha, cô ấy nói năng không lựa lời, suốt ngày chỉ biết nói bậy thôi, cha đừng nóng giận.”
Mợ ba cũng vội vàng nói: “Cha, là con nói linh tinh, cha đừng giận.”
Ông ngoại cũng lười hơn thua với con cái, ông cầm tẩu thuốc đi ra sân.
Cậu ba đẩy mợ ba một cái, hai vợ chồng nhỏ tiếng xì xầm cái gì đó, vừa nói vừa đi về phía gian nhà của bọn họ ở đằng đông.
“Cho dù em có bất mãn vì cha mẹ dành hết tiền tiết kiệm cho anh hai cũng không thể tỏ thái độ thẳng như thế được.”
“Hiện tại cha mẹ còn có thể làm lụng, nếu mẹ không trông con cho em, sao em có thể đi làm việc được? Đến lúc đó, người phải chịu thiệt là chúng ta.”
“Em biết, nhưng mà em vẫn giận lắm. Vốn em còn muốn được phân chút tiền để may bộ đồ bông mới đây, giờ thì hay rồi, tất cả kế hoạch đều đổ sông đổ biển.”
“Đều do cha cả, cứ nằng nặc muốn xây nhà cho anh hai. Chẳng phải căn nhà bùn cỏ kia vẫn còn tốt sao? Hạng người như bọn họ cũng xứng được ở nhà tốt sao?”
“Đúng thế, hai ông bà quá thiên vị, lúc nào cũng thiên vị cho con lớn. Mọi người đều nói trưởng tử và trưởng tôn là điểm chí mạng của người già, nhưng đáng ra con nhỏ nhất phải được thiên vị nhất mới đúng.”
“Em thấy cha mẹ anh chẳng thiên vị anh chút nào, rõ ràng là bọn họ không yêu thương anh.”
“Ừm, nếu không phải anh nhanh trí, phối hợp với em cùng diễn vở kịch kia, sợ là chúng ta đã không thể giành được gian nhà này từ trong tay nhà anh hai.”
“Hừ, anh thì nhanh trí cái gì? Ý kiến này là em đưa ra đây.”
“Ra ăn cơm đi.”
Vừa lúc phía ngoài có người gọi hai vợ chồng bọn họ ra ăn cơm. Trong sân bày hai cái bàn lớn, đàn ông một bàn, phụ nữ và trẻ em một bàn.
Mợ ba ôm đứa bé vừa lúc ngồi ngay bên cạnh Đồng Ngữ. Mỗi người một bát cháo, trong rổ đan còn có lương khô, cũng chính là bánh ngô.
Vì đang thu hoạch vụ thu, nên số lương thực bọn họ vẫn luôn tích góp cả tháng nay hiện tại đều được mang ra cho mọi người ăn lấy sức.
Đồng Ngữ vừa định cầm một cái bánh ngô lên, nhưng cô mới vừa vươn tay ra đã bị người phụ nữ bên cạnh đụng mạnh một cái.
Cô kinh ngạc quay đầu qua, trong lòng thầm nghĩ, mợ ba làm gì mà mạnh bạo dữ vậy, đụng trúng tay cô thôi mà cũng đủ làm cô phát đau.
Mợ ba trừng cô một cái, tự vươn tay ra lấy một cái bánh bột ngô. Đồng Ngữ bị trừng chẳng tài nào hiểu nổi, trong lúc nhất thời cô thật sự không nghĩ ra nguyên nhân thật.
Cô lại vươn tay muốn lấy bánh ngô, nhưng vào lúc sắp cầm được bánh ngô lên lại bị người phụ nữ đụng làm rơi xuống bàn.
“Nếu con mày quý giá như vậy thì chính mày tự mà lo đi? Đừng để mẹ mày nhúng tay vào nữa.”
Cậu ba vội vàng vỗ vỗ vợ mình mấy cái, lại cười làm lành với cha mình:
“Cha, cô ấy nói năng không lựa lời, suốt ngày chỉ biết nói bậy thôi, cha đừng nóng giận.”
Mợ ba cũng vội vàng nói: “Cha, là con nói linh tinh, cha đừng giận.”
Ông ngoại cũng lười hơn thua với con cái, ông cầm tẩu thuốc đi ra sân.
Cậu ba đẩy mợ ba một cái, hai vợ chồng nhỏ tiếng xì xầm cái gì đó, vừa nói vừa đi về phía gian nhà của bọn họ ở đằng đông.
“Cho dù em có bất mãn vì cha mẹ dành hết tiền tiết kiệm cho anh hai cũng không thể tỏ thái độ thẳng như thế được.”
“Hiện tại cha mẹ còn có thể làm lụng, nếu mẹ không trông con cho em, sao em có thể đi làm việc được? Đến lúc đó, người phải chịu thiệt là chúng ta.”
“Em biết, nhưng mà em vẫn giận lắm. Vốn em còn muốn được phân chút tiền để may bộ đồ bông mới đây, giờ thì hay rồi, tất cả kế hoạch đều đổ sông đổ biển.”
“Đều do cha cả, cứ nằng nặc muốn xây nhà cho anh hai. Chẳng phải căn nhà bùn cỏ kia vẫn còn tốt sao? Hạng người như bọn họ cũng xứng được ở nhà tốt sao?”
“Đúng thế, hai ông bà quá thiên vị, lúc nào cũng thiên vị cho con lớn. Mọi người đều nói trưởng tử và trưởng tôn là điểm chí mạng của người già, nhưng đáng ra con nhỏ nhất phải được thiên vị nhất mới đúng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em thấy cha mẹ anh chẳng thiên vị anh chút nào, rõ ràng là bọn họ không yêu thương anh.”
“Ừm, nếu không phải anh nhanh trí, phối hợp với em cùng diễn vở kịch kia, sợ là chúng ta đã không thể giành được gian nhà này từ trong tay nhà anh hai.”
“Hừ, anh thì nhanh trí cái gì? Ý kiến này là em đưa ra đây.”
“Ra ăn cơm đi.”
Vừa lúc phía ngoài có người gọi hai vợ chồng bọn họ ra ăn cơm. Trong sân bày hai cái bàn lớn, đàn ông một bàn, phụ nữ và trẻ em một bàn.
Mợ ba ôm đứa bé vừa lúc ngồi ngay bên cạnh Đồng Ngữ. Mỗi người một bát cháo, trong rổ đan còn có lương khô, cũng chính là bánh ngô.
Vì đang thu hoạch vụ thu, nên số lương thực bọn họ vẫn luôn tích góp cả tháng nay hiện tại đều được mang ra cho mọi người ăn lấy sức.
Đồng Ngữ vừa định cầm một cái bánh ngô lên, nhưng cô mới vừa vươn tay ra đã bị người phụ nữ bên cạnh đụng mạnh một cái.
Cô kinh ngạc quay đầu qua, trong lòng thầm nghĩ, mợ ba làm gì mà mạnh bạo dữ vậy, đụng trúng tay cô thôi mà cũng đủ làm cô phát đau.
Mợ ba trừng cô một cái, tự vươn tay ra lấy một cái bánh bột ngô. Đồng Ngữ bị trừng chẳng tài nào hiểu nổi, trong lúc nhất thời cô thật sự không nghĩ ra nguyên nhân thật.
Cô lại vươn tay muốn lấy bánh ngô, nhưng vào lúc sắp cầm được bánh ngô lên lại bị người phụ nữ đụng làm rơi xuống bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro