Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Ra Sức Bảo Vệ E...
2024-10-07 07:44:40
Ba đứa nhỏ nhà cậu hai cùng nhào lên ngăn cản, mợ ba lại thản nhiên nói:
“Ai ya, cái này chỉ là kiểm tra như bình thường thôi. Nó lớn như vậy, ai làm nó đau được. Chúng mày phản ứng lớn như thế, chẳng lẽ nó đang giấu cái gì thật sao?”
Đúng là vừa nãy Lâm Phản có khom người thật, chẳng lẽ em ấy giấu cái gì như lời thím ba nói thật ư? Ngô Quốc Bình lo lắng không thôi.
Nhìn dáng vẻ như đã tính trước của thím ba, cho dù em họ không cầm gì thì khi kiểm tra đối phương âm thầm nhét gì đó cho em ấy, gán cho em ấy cái tội danh trộm đồ, em ấy cũng sẽ mất hết thể diện.
Lời editor: Lúc mình để thím ba lúc lại để mợ ba, đây là do góc độ của người nói nha, bà đấy là mợ của Lâm Phản (họ hàng bên ngoại) nhưng lại là thím của Ngô Quốc Bình (họ hàng bên nội).
“Chú thả em ấy ra đi!”
Trong lúc cấp thiết, Ngô Quốc Bình dùng sức hơi mạnh.
Có lẽ em trai cũng đoán giống mình, sợ em họ bị đối phương lục ra thứ gì ngay trước mặt mọi người. Thấy sắc mặt chị gái không đúng lắm, thằng bé cũng nhào lên.
Hai chị em cùng ra sức, người đàn ông bị đụng tới lảo đảo. Ngô Quốc Bình cũng nhân cơ hội mà cứu em họ ra, còn bảo vệ em ấy ra sau lưng.
“Các người muốn cái gì? Các người làm vậy là đang cản trở người của đội kiểm tra! Tôi sẽ kiện lên đội trưởng!”
“Kiện thì kiện, ai sợ chú! Rõ ràng là chú thấy em cháu nhỏ bé, cố tình bắt nạt em ấy, còn siết chặt tới mức cánh tay em ấy đỏ bừng lên rồi. Tôi chưa từng thấy ai kiểm tra như chú!”
“Người em họ mày thơm như vậy, chắc chắn là có trộm gì rồi!”
“Đúng, là thịt vịt, tôi cũng ngửi được.” Mợ ba chạy tới trước, mũi ra sức hít hà xung quanh sau đó tập trung vào Lâm Phản.
Trong lòng Lâm Phản thầm mắng bản thân ngu ngốc không biết bao nhiêu lần. Sao cô lại ngốc tới mức mang thịt chín thơm nức mũi như vậy tới đây không biết?
Đối với đám người chẳng được hưởng chút vị thịt tanh thời này, đây là hấp dẫn lớn biết bao nhiêu.
“Thịt cái rắm, một năm chỉ được phân thịt có một lần, cũng chỉ có một chút như vậy, em ấy lấy đâu ra thịt?”
“Các người đừng có thần kinh, đi nhặt khoai lang ngoài ruộng cũng có thể ngửi được vị thịt?”
Ngô Quốc Bình rất lợi hại. Cô bé chống eo, dáng vẻ như đang nói ngon thì nhào lên cho tôi xem.
Ngô Quốc Bình vừa chỉnh thím ba vừa vươn tay đẩy Lâm Phản cùng với em trai mình.
Ngô Quốc Binh là người kiệm lời, nhưng lại thông minh vô cùng. Nhận được tín hiệu, cậu bé kéo em họ bỏ chạy mất tăm.
Ngô Quốc Tinh nhỏ nhất đi theo bên cạnh chị gái. Chị gái ngăn cản thím ba, cậu bé thì ôm chặt lấy chân người đàn ông của đội kiếm tra.
Cậu bé ôm rất chặt, khiến người đàn ông không thể di chuyển, cũng không cách nào đuổi theo được.
“Chúng mày làm cái gì đó? Chúng mày làm vậy là đang cản trở người của đội điều tra! Tao phải tới nhà bí thư chi bộ kiện bọn mày!”
“Ai ya, cái này chỉ là kiểm tra như bình thường thôi. Nó lớn như vậy, ai làm nó đau được. Chúng mày phản ứng lớn như thế, chẳng lẽ nó đang giấu cái gì thật sao?”
Đúng là vừa nãy Lâm Phản có khom người thật, chẳng lẽ em ấy giấu cái gì như lời thím ba nói thật ư? Ngô Quốc Bình lo lắng không thôi.
Nhìn dáng vẻ như đã tính trước của thím ba, cho dù em họ không cầm gì thì khi kiểm tra đối phương âm thầm nhét gì đó cho em ấy, gán cho em ấy cái tội danh trộm đồ, em ấy cũng sẽ mất hết thể diện.
Lời editor: Lúc mình để thím ba lúc lại để mợ ba, đây là do góc độ của người nói nha, bà đấy là mợ của Lâm Phản (họ hàng bên ngoại) nhưng lại là thím của Ngô Quốc Bình (họ hàng bên nội).
“Chú thả em ấy ra đi!”
Trong lúc cấp thiết, Ngô Quốc Bình dùng sức hơi mạnh.
Có lẽ em trai cũng đoán giống mình, sợ em họ bị đối phương lục ra thứ gì ngay trước mặt mọi người. Thấy sắc mặt chị gái không đúng lắm, thằng bé cũng nhào lên.
Hai chị em cùng ra sức, người đàn ông bị đụng tới lảo đảo. Ngô Quốc Bình cũng nhân cơ hội mà cứu em họ ra, còn bảo vệ em ấy ra sau lưng.
“Các người muốn cái gì? Các người làm vậy là đang cản trở người của đội kiểm tra! Tôi sẽ kiện lên đội trưởng!”
“Kiện thì kiện, ai sợ chú! Rõ ràng là chú thấy em cháu nhỏ bé, cố tình bắt nạt em ấy, còn siết chặt tới mức cánh tay em ấy đỏ bừng lên rồi. Tôi chưa từng thấy ai kiểm tra như chú!”
“Người em họ mày thơm như vậy, chắc chắn là có trộm gì rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng, là thịt vịt, tôi cũng ngửi được.” Mợ ba chạy tới trước, mũi ra sức hít hà xung quanh sau đó tập trung vào Lâm Phản.
Trong lòng Lâm Phản thầm mắng bản thân ngu ngốc không biết bao nhiêu lần. Sao cô lại ngốc tới mức mang thịt chín thơm nức mũi như vậy tới đây không biết?
Đối với đám người chẳng được hưởng chút vị thịt tanh thời này, đây là hấp dẫn lớn biết bao nhiêu.
“Thịt cái rắm, một năm chỉ được phân thịt có một lần, cũng chỉ có một chút như vậy, em ấy lấy đâu ra thịt?”
“Các người đừng có thần kinh, đi nhặt khoai lang ngoài ruộng cũng có thể ngửi được vị thịt?”
Ngô Quốc Bình rất lợi hại. Cô bé chống eo, dáng vẻ như đang nói ngon thì nhào lên cho tôi xem.
Ngô Quốc Bình vừa chỉnh thím ba vừa vươn tay đẩy Lâm Phản cùng với em trai mình.
Ngô Quốc Binh là người kiệm lời, nhưng lại thông minh vô cùng. Nhận được tín hiệu, cậu bé kéo em họ bỏ chạy mất tăm.
Ngô Quốc Tinh nhỏ nhất đi theo bên cạnh chị gái. Chị gái ngăn cản thím ba, cậu bé thì ôm chặt lấy chân người đàn ông của đội kiếm tra.
Cậu bé ôm rất chặt, khiến người đàn ông không thể di chuyển, cũng không cách nào đuổi theo được.
“Chúng mày làm cái gì đó? Chúng mày làm vậy là đang cản trở người của đội điều tra! Tao phải tới nhà bí thư chi bộ kiện bọn mày!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro