Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Ra Sức Bảo Vệ E...
2024-10-07 07:44:40
Tạm thời giải quyết xong vấn đề tiền bạc, cô lại đeo túi xách tới thị trường bán sỉ một chuyến. Cô lựa không ít món đồ nho nhỏ dễ mang đi, lại mua thêm văn phòng phẩm với thịt chín.
Buổi tối khi đi ngủ, cô nắm một cái đùi gà lớn trong tay. Cô muốn cho cậu bé Lâm Phản nếm thử mùi vị của gà nướng.
Lúc cô xuyên qua, cậu bé Lâm Phản còn đang nhặt khoai lang ngoài ruộng. Cô tranh thủ giấu đùi gà vào trong lòng.
Nhưng khi tầm mắt nhìn thấy ba chị em họ của cậu bé, trong lòng cô lại thấy hơi băn khoăn vì ăn mảnh.
Nhưng tiếc là cô không thể mang cái đùi gà nào quá lớn tới được, hay là đợi lần tới lại mang…
“Ủa… Đồng Ngữ, có phải mày bị ngốc không vậy? Bán đồng hồ rồi mua gà cho mọi người ăn không ngon sao? Sao cứ phải mang từng cái từng cái đùi tới?”
“Phản Phản, em đang lầm bầm cái gì thế?” Ngô Quốc Bình thấy em họ lại động kinh, đi tới vỗ vỗ em ấy:
“Em ngốc ra đó lầu bầu một mình cái gì vậy? Bà nội nói em thấy khó chịu thì cứ về nhà đi, cha cũng kêu em cứ về thoải mái, không cần kiếm chút điểm lao động này rồi.”
“Em thấy khó chịu ở đâu? Có cần chị đưa em về không?”
“Không cần đâu.”
“Ô… Mùi gì mà thơm quá!”
Đùi gà được bọc bằng túi nhựa, không hút chân không, cho nên chị họ vừa tới gần đã ngửi được mùi thơm,
Đồng Ngữ căng thẳng không biết nên làm thế nào cho phải. Cái đùi này là cô mang tới cho Lâm Phản, hiện tại chị họ đã ngửi thấy, chút nữa chắc chắn anh họ với em họ cũng có thể ngửi thấy được.
Chẳng lẽ phải ngồi yên nhìn bọn họ nuốt nước miếng hay sao?
“Không có gì đâu, mau đi làm thôi, chút nữa là hết ngày rồi.”
Ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lặn nơi xa, chưa bao giờ Đồng Ngữ cảm thấy hi vọng mặt trời nhanh lặn như lúc này.
Trong lòng giấu cái đùi gà lớn thơm ngát, cô rất sợ mọi người ngửi được mùi này!
“Tan ca về nhà!”
Cuối cùng, đội trưởng cũng gõ chiêng. Đồng Ngữ xung phong dẫn đầu, đứng dậy chạy thẳng về phía nhà.
Mà những người đứng phía ngoài kiểm tra, thông thường chỉ cần mọi người không cầm thứ gì trong tay bọn họ sẽ không quản.
Những người này vốn cũng không kiểm tra quá nghiêm, nhưng hôm nay Lưu Nhị Lãng thuộc đội kiểm tra giám sát lại kéo Đồng Ngữ lại.
“Tên nhóc này, mày chạy cái gì? Vừa nãy tao thấy mày khom người. Ngay dưới mí mắt ông đây mà mày còn muốn chạy?”
“Buông ra, buông ra, có chuyện gì nói cho rõ ràng.”
Trong lúc Đồng Ngữ giãy giụa, cô vô tình thấy được gương mặt trông có vẻ hả hê của mợ ba.
Mà Ngô Quốc Bình đang đi theo phía sau cũng chợt nhớ ra thanh niên trước mắt là thân thích của mợ ba.
Chẳng lẽ hôm nay cái tên kia cố ý giở trò? Nếu không, ở đây có cả đống đứa bé chạy về nhà, sao hắn ta lại chú ý em họ như thế?
“Thả em trai cháu ra, thằng bé còn nhỏ, không chịu nổi động tác mạnh bạo của chú đâu!”
“Buông ra!”
Buổi tối khi đi ngủ, cô nắm một cái đùi gà lớn trong tay. Cô muốn cho cậu bé Lâm Phản nếm thử mùi vị của gà nướng.
Lúc cô xuyên qua, cậu bé Lâm Phản còn đang nhặt khoai lang ngoài ruộng. Cô tranh thủ giấu đùi gà vào trong lòng.
Nhưng khi tầm mắt nhìn thấy ba chị em họ của cậu bé, trong lòng cô lại thấy hơi băn khoăn vì ăn mảnh.
Nhưng tiếc là cô không thể mang cái đùi gà nào quá lớn tới được, hay là đợi lần tới lại mang…
“Ủa… Đồng Ngữ, có phải mày bị ngốc không vậy? Bán đồng hồ rồi mua gà cho mọi người ăn không ngon sao? Sao cứ phải mang từng cái từng cái đùi tới?”
“Phản Phản, em đang lầm bầm cái gì thế?” Ngô Quốc Bình thấy em họ lại động kinh, đi tới vỗ vỗ em ấy:
“Em ngốc ra đó lầu bầu một mình cái gì vậy? Bà nội nói em thấy khó chịu thì cứ về nhà đi, cha cũng kêu em cứ về thoải mái, không cần kiếm chút điểm lao động này rồi.”
“Em thấy khó chịu ở đâu? Có cần chị đưa em về không?”
“Không cần đâu.”
“Ô… Mùi gì mà thơm quá!”
Đùi gà được bọc bằng túi nhựa, không hút chân không, cho nên chị họ vừa tới gần đã ngửi được mùi thơm,
Đồng Ngữ căng thẳng không biết nên làm thế nào cho phải. Cái đùi này là cô mang tới cho Lâm Phản, hiện tại chị họ đã ngửi thấy, chút nữa chắc chắn anh họ với em họ cũng có thể ngửi thấy được.
Chẳng lẽ phải ngồi yên nhìn bọn họ nuốt nước miếng hay sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có gì đâu, mau đi làm thôi, chút nữa là hết ngày rồi.”
Ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lặn nơi xa, chưa bao giờ Đồng Ngữ cảm thấy hi vọng mặt trời nhanh lặn như lúc này.
Trong lòng giấu cái đùi gà lớn thơm ngát, cô rất sợ mọi người ngửi được mùi này!
“Tan ca về nhà!”
Cuối cùng, đội trưởng cũng gõ chiêng. Đồng Ngữ xung phong dẫn đầu, đứng dậy chạy thẳng về phía nhà.
Mà những người đứng phía ngoài kiểm tra, thông thường chỉ cần mọi người không cầm thứ gì trong tay bọn họ sẽ không quản.
Những người này vốn cũng không kiểm tra quá nghiêm, nhưng hôm nay Lưu Nhị Lãng thuộc đội kiểm tra giám sát lại kéo Đồng Ngữ lại.
“Tên nhóc này, mày chạy cái gì? Vừa nãy tao thấy mày khom người. Ngay dưới mí mắt ông đây mà mày còn muốn chạy?”
“Buông ra, buông ra, có chuyện gì nói cho rõ ràng.”
Trong lúc Đồng Ngữ giãy giụa, cô vô tình thấy được gương mặt trông có vẻ hả hê của mợ ba.
Mà Ngô Quốc Bình đang đi theo phía sau cũng chợt nhớ ra thanh niên trước mắt là thân thích của mợ ba.
Chẳng lẽ hôm nay cái tên kia cố ý giở trò? Nếu không, ở đây có cả đống đứa bé chạy về nhà, sao hắn ta lại chú ý em họ như thế?
“Thả em trai cháu ra, thằng bé còn nhỏ, không chịu nổi động tác mạnh bạo của chú đâu!”
“Buông ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro