Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Kiếm Bộn Rồi (2...
2024-10-07 07:44:40
“Sơn Hà Nhất Phiến Hồng toàn quốc, mẹ cháu mua để viết thư gửi cho cha cháu, còn lại mấy tấm không dùng hết, cháu thích thì cứ cầm đi.”
“Thật là đẹp.”
“Đúng là đẹp thật, cháu cứ cầm đi.”
Mệnh giá tem cũng không lớn, là ông lão thấy nó đẹp, lại thêm tốt xấu gì cũng dùng tiền mới mua được nó cho nên mới giữ lại.
Lúc sau ông có nói với con gái về mấy tờ tem này nhưng con bé nói bỏ đi.
Tem thời này có lẽ rất đáng giá đây. Đồng Ngữ gật đầu, vui vẻ lấy hết ba con tem đi. Sơn Hà Nhất Phiến Hồng bản toàn quốc, vừa nhìn đã thấy hỉ khánh cát tường.
Khi trở về phòng, đèn đã bị tắt. Chị họ định đốt đèn lại giúp cô nhưng cô từ chối. Cô mượn ánh trăng để cất kỹ mấy tờ tiền với mấy con tem, sau đó thấp thỏm giấu tay xuống dưới chăn.
Lỡ mà không thể mang nó tới bên cô được, cô giấu thế này cũng sẽ không bị phát hiện.
Khi thức dậy, nhìn thấy cái khăn tay kia nằm trên giường của mình, Đồng Ngữ vui sướng tới mức nhảy cẫng lên.
“A! Vấn đề đã được giải quyết!”
“Con nhảy tưng tưng trong phòng làm cái gì vậy? Dậy rồi thì mau rửa mặt đánh răng đi.”
Nghe thấy tiếng mẹ gọi, Đồng Ngữ luống cuống giấu đồ vào trong cặp sách của bản thân. Lúc ra ngoài ăn cơm, cô nói với cha mẹ rằng mình đã hẹn bạn cuối tuần tới thư viện, sau đó đeo cặp sách đi ra ngoài.
Cô tới phố đồ cổ bán tiền đi. Với những tờ tiền huỳnh quang có phẩm chất tốt, đối phương mua với giá 220 đồng, còn tờ bình thường thì 180 đồng.
Cô bán được tổng cộng 8000 đồng.
Tuyệt vời! Trừ đi 3000 đồng tiền mừng tuổi, cô vẫn còn dư lại được 5000 đồng.
Lúc cô cất tiền vào trong túi, đối phương tinh mắt thấy được ba con tem của cô, kích động hỏi xem có thể cho đối phương xem thử được không.
“Được, nhưng tạm thời cháu không định bán mấy con tem này.”
“Sơn Hà Nhất Phiến Hồng toàn quốc! Một tấm chú trả 5000! Bé con, cháu không định bán thật ư?”
“Một tấm 5000 ư?”
“Đúng, nếu cháu bán hết cả ba tấm cho chú, chú sẽ trả cháu 2 vạn!”
2 vạn!
Đồng Ngữ sợ ngây người.
Con tem này đáng tiền tới thế ư? Còn có giá trị hơn tờ 10 tệ rất nhiều!
Hiện tại cô còn chưa biết, chờ thêm mười năm nữa, mỗi một con tem Sơn Hà Nhất Phiến Hồng toàn quốc năm 80 này sẽ có giá vài chục vạn!
Hơn nữa nó còn tăng giá theo niên đại, càng về sau càng đáng giá hơn!
Đột nhiên tình cờ kiếm được một con đường kiếm tiền càng nhanh chóng hơn, trên đường về nhà, Đồng Ngữ cảm thấy bước chân nhẹ bỗng.
Không ngờ chỉ có ba cái tem đã đáng giá hơn hẳn một xấp tiền cổ 10 đồng.
Được, sau này cô sẽ mua thật nhiều tem. Ở niên đại kia cái đồ chơi này cũng không đắt, có mua nhầm cũng không sao.
Lúc đầu cô còn muốn hỏi thăm xem ở đây có thứ gì đáng tiền nữa, nhưng nhìn thấy ánh mắt như lang như sói của đối phương, cô vội thu dọn đồ đạc chạy trối chết.
“Thật là đẹp.”
“Đúng là đẹp thật, cháu cứ cầm đi.”
Mệnh giá tem cũng không lớn, là ông lão thấy nó đẹp, lại thêm tốt xấu gì cũng dùng tiền mới mua được nó cho nên mới giữ lại.
Lúc sau ông có nói với con gái về mấy tờ tem này nhưng con bé nói bỏ đi.
Tem thời này có lẽ rất đáng giá đây. Đồng Ngữ gật đầu, vui vẻ lấy hết ba con tem đi. Sơn Hà Nhất Phiến Hồng bản toàn quốc, vừa nhìn đã thấy hỉ khánh cát tường.
Khi trở về phòng, đèn đã bị tắt. Chị họ định đốt đèn lại giúp cô nhưng cô từ chối. Cô mượn ánh trăng để cất kỹ mấy tờ tiền với mấy con tem, sau đó thấp thỏm giấu tay xuống dưới chăn.
Lỡ mà không thể mang nó tới bên cô được, cô giấu thế này cũng sẽ không bị phát hiện.
Khi thức dậy, nhìn thấy cái khăn tay kia nằm trên giường của mình, Đồng Ngữ vui sướng tới mức nhảy cẫng lên.
“A! Vấn đề đã được giải quyết!”
“Con nhảy tưng tưng trong phòng làm cái gì vậy? Dậy rồi thì mau rửa mặt đánh răng đi.”
Nghe thấy tiếng mẹ gọi, Đồng Ngữ luống cuống giấu đồ vào trong cặp sách của bản thân. Lúc ra ngoài ăn cơm, cô nói với cha mẹ rằng mình đã hẹn bạn cuối tuần tới thư viện, sau đó đeo cặp sách đi ra ngoài.
Cô tới phố đồ cổ bán tiền đi. Với những tờ tiền huỳnh quang có phẩm chất tốt, đối phương mua với giá 220 đồng, còn tờ bình thường thì 180 đồng.
Cô bán được tổng cộng 8000 đồng.
Tuyệt vời! Trừ đi 3000 đồng tiền mừng tuổi, cô vẫn còn dư lại được 5000 đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc cô cất tiền vào trong túi, đối phương tinh mắt thấy được ba con tem của cô, kích động hỏi xem có thể cho đối phương xem thử được không.
“Được, nhưng tạm thời cháu không định bán mấy con tem này.”
“Sơn Hà Nhất Phiến Hồng toàn quốc! Một tấm chú trả 5000! Bé con, cháu không định bán thật ư?”
“Một tấm 5000 ư?”
“Đúng, nếu cháu bán hết cả ba tấm cho chú, chú sẽ trả cháu 2 vạn!”
2 vạn!
Đồng Ngữ sợ ngây người.
Con tem này đáng tiền tới thế ư? Còn có giá trị hơn tờ 10 tệ rất nhiều!
Hiện tại cô còn chưa biết, chờ thêm mười năm nữa, mỗi một con tem Sơn Hà Nhất Phiến Hồng toàn quốc năm 80 này sẽ có giá vài chục vạn!
Hơn nữa nó còn tăng giá theo niên đại, càng về sau càng đáng giá hơn!
Đột nhiên tình cờ kiếm được một con đường kiếm tiền càng nhanh chóng hơn, trên đường về nhà, Đồng Ngữ cảm thấy bước chân nhẹ bỗng.
Không ngờ chỉ có ba cái tem đã đáng giá hơn hẳn một xấp tiền cổ 10 đồng.
Được, sau này cô sẽ mua thật nhiều tem. Ở niên đại kia cái đồ chơi này cũng không đắt, có mua nhầm cũng không sao.
Lúc đầu cô còn muốn hỏi thăm xem ở đây có thứ gì đáng tiền nữa, nhưng nhìn thấy ánh mắt như lang như sói của đối phương, cô vội thu dọn đồ đạc chạy trối chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro