Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Kiếm Bộn Rồi (1...
2024-10-07 07:44:40
Đối phương rất khôn khéo ư? A… Hẳn là vậy. Hắn còn dám nói với ông bà ngoại là có thần tiên giúp đỡ bọn họ, chẳng lẽ hắn là thần tiên?
Vì việc làm ăn hôm nay là cậu bé Lâm Phản bắt đầu sinh ra ấn tượng đầu tiên với Đồng Ngữ, cậu bé cảm thấy Đồng Ngữ rất lợi hại.
Mà mãi tới khi cậu bé tham gia kỳ thi Olympic toàn quốc, ấn tượng này mới bị phá vỡ hoàn toàn.
Vì là lần buôn bán thứ hai nên mọi thứ đều đơn giản hơn nhiều. Một tay giao tiền một tay giao hàng, một cặp đồng hồ đôi một chiếc radio, hai thứ này người mua trả tổng cộng 428 đồng, còn có phiếu lương thực 150 cân.
Cầm tiền về nhà, Lâm Phản căng thẳng hệt như mất hồn, hoàn toàn dựa vào bản năng đi trở về phòng ngủ, cất tiền vào cặp sách.
Sau đó cậu bé lấy ra cây bút bi đối phương mang tới lúc trước bắt đầu viết thư.
‘Tiền ở trong túi xách’.
Viết xong, Lâm Phản lại sợ đối phương không phát hiện lá thư này, buổi chiều khi làm việc cậu bé còn mang theo bút bi trên người, ước lượng thời gian rồi viết lại dòng chữ kia lên tay mình.
Đồng Ngữ vừa xuyên tới đã thấy tin nhắn lưu lại ngay, cũng hiểu ngay được đứa bé này đã bán đồ cô mang tới rồi.
Không biết lần này thằng bé bán được bao nhiêu?
Ở thời cô, tiền thời này đã thành tiền cổ, chỉ lưu thông trong dòng người có thu nhập thấp. Cô cố ý nghe ngóng, nếu là tiền huỳnh quang sẽ có giá hơn 200 đồng.
Một đồng 200, 40 đồng là 8000, phải mang nó về đổi thành tiền mặt thì cô mới có vốn để tiếp tục công việc làm ăn này.
Cô còn phải bù lại tiền trong hộp tiền tiết kiệm nữa, nếu không, mẹ mà phát hiện cô tiêu hết tiền, chắc chắn sẽ bị đánh.
Trong lòng nghĩ tới loại tiền huỳnh quang, về nhà cô phát hiện trong số tiền đợt này có phân nửa tiền là loại ánh huỳnh quang thật!
Đồng Ngữ sướng tới phát điên, vội vàng dùng khăn tay bọc lấy tiền, định đợi tối lại mang về.
“Phản Phản, em ở trong phòng làm gì vậy? Sao còn phải khóa cửa?”
“Đây đây.” Đồng Ngữ nhanh tay lẹ mắt cất hết các thứ kia rồi xoay người mở cửa cho chị họ.
“Bà ngoại gọi em ra ăn cơm, em đang làm gì mà không đáp lại?”
“A, em ra ngay đây.”
Cậu bé xoay người chạy nhanh, cũng không đáp lại câu hỏi ban đầu của chị họ. Mà Ngô Quốc Bình cũng chỉ cười cười, sau đó cũng xoay người đi ăn cơm.
Gần đây em họ cứ thần thần bí bí, nhất là buổi tối.
Khi ăn cơm, cô đưa phiếu lương thực cho ông ngoại. Vốn cô còn lo lắng ông ngoại sẽ hỏi xem vì sao lần này không có tiền, không ngờ tới ông ấy lại không hỏi han gì, chỉ quan tâm hỏi cô xem cô có thấy mệt mỏi hay gì không.
Sau khi nhận được câu trả lời, ông ngoại mở ngăn tủ ra lấy tráp tiền, mở tráp tiền ngay trước mặt cô rồi cất phiếu lương thực với tiền vào chung một chỗ.
Đồng Ngữ phát hiện bên trong có mấy bức tranh rất đẹp được in với bản thu nhỏ. Ông ngoại cũng cảm nhận được tầm mắt cháu mình, lại lấy tem ra đưa cho thằng bé.
Vì việc làm ăn hôm nay là cậu bé Lâm Phản bắt đầu sinh ra ấn tượng đầu tiên với Đồng Ngữ, cậu bé cảm thấy Đồng Ngữ rất lợi hại.
Mà mãi tới khi cậu bé tham gia kỳ thi Olympic toàn quốc, ấn tượng này mới bị phá vỡ hoàn toàn.
Vì là lần buôn bán thứ hai nên mọi thứ đều đơn giản hơn nhiều. Một tay giao tiền một tay giao hàng, một cặp đồng hồ đôi một chiếc radio, hai thứ này người mua trả tổng cộng 428 đồng, còn có phiếu lương thực 150 cân.
Cầm tiền về nhà, Lâm Phản căng thẳng hệt như mất hồn, hoàn toàn dựa vào bản năng đi trở về phòng ngủ, cất tiền vào cặp sách.
Sau đó cậu bé lấy ra cây bút bi đối phương mang tới lúc trước bắt đầu viết thư.
‘Tiền ở trong túi xách’.
Viết xong, Lâm Phản lại sợ đối phương không phát hiện lá thư này, buổi chiều khi làm việc cậu bé còn mang theo bút bi trên người, ước lượng thời gian rồi viết lại dòng chữ kia lên tay mình.
Đồng Ngữ vừa xuyên tới đã thấy tin nhắn lưu lại ngay, cũng hiểu ngay được đứa bé này đã bán đồ cô mang tới rồi.
Không biết lần này thằng bé bán được bao nhiêu?
Ở thời cô, tiền thời này đã thành tiền cổ, chỉ lưu thông trong dòng người có thu nhập thấp. Cô cố ý nghe ngóng, nếu là tiền huỳnh quang sẽ có giá hơn 200 đồng.
Một đồng 200, 40 đồng là 8000, phải mang nó về đổi thành tiền mặt thì cô mới có vốn để tiếp tục công việc làm ăn này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô còn phải bù lại tiền trong hộp tiền tiết kiệm nữa, nếu không, mẹ mà phát hiện cô tiêu hết tiền, chắc chắn sẽ bị đánh.
Trong lòng nghĩ tới loại tiền huỳnh quang, về nhà cô phát hiện trong số tiền đợt này có phân nửa tiền là loại ánh huỳnh quang thật!
Đồng Ngữ sướng tới phát điên, vội vàng dùng khăn tay bọc lấy tiền, định đợi tối lại mang về.
“Phản Phản, em ở trong phòng làm gì vậy? Sao còn phải khóa cửa?”
“Đây đây.” Đồng Ngữ nhanh tay lẹ mắt cất hết các thứ kia rồi xoay người mở cửa cho chị họ.
“Bà ngoại gọi em ra ăn cơm, em đang làm gì mà không đáp lại?”
“A, em ra ngay đây.”
Cậu bé xoay người chạy nhanh, cũng không đáp lại câu hỏi ban đầu của chị họ. Mà Ngô Quốc Bình cũng chỉ cười cười, sau đó cũng xoay người đi ăn cơm.
Gần đây em họ cứ thần thần bí bí, nhất là buổi tối.
Khi ăn cơm, cô đưa phiếu lương thực cho ông ngoại. Vốn cô còn lo lắng ông ngoại sẽ hỏi xem vì sao lần này không có tiền, không ngờ tới ông ấy lại không hỏi han gì, chỉ quan tâm hỏi cô xem cô có thấy mệt mỏi hay gì không.
Sau khi nhận được câu trả lời, ông ngoại mở ngăn tủ ra lấy tráp tiền, mở tráp tiền ngay trước mặt cô rồi cất phiếu lương thực với tiền vào chung một chỗ.
Đồng Ngữ phát hiện bên trong có mấy bức tranh rất đẹp được in với bản thu nhỏ. Ông ngoại cũng cảm nhận được tầm mắt cháu mình, lại lấy tem ra đưa cho thằng bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro