Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Ấn Tượng Đầu Ti...
2024-10-07 07:44:40
“Anh đừng quên đây cũng là con trai của anh!”
“Con trai tôi tôi sẽ nhờ mẹ tôi chăm sóc giúp.”
“Vậy mai anh đưa đứa bé qua nhờ đi.”
“Đi thì đi.”
Thấy con trai đưa cháu trai tới nhờ bà trông giúp, bà lão cũng không nói gì, yên lặng nhận lấy đứa bé.
Trên mặt đứa bé có mấy vết trầy, đương nhiên bà cũng thấy được, dù sao bà cũng lớn rồi, không thể trút giận lên người đám nhỏ được.
“Nhanh đi làm việc đi.”
“Vâng, con cảm ơn mẹ!”
Hai ông bà theo nhà thằng hai sống nhưng nhà thằng ba lại đưa con tới nhờ ông bà trông giúp. Nếu đổi thành đứa con dâu khác, có lẽ chúng nó đã bới móc đủ điều, nhưng vợ thằng hai lại không hề nói gì.
Mợ hai nghĩ rằng, mấy đứa con nhà mình cũng đều được mẹ chồng chăm sóc giúp, con nít mà, phải có người phụ một tay mới được.
“Bữa trưa mẹ chờ con về lại nấu cũng không trễ, mẹ không cần vội.”
“Ừm, mẹ biết rồi.”
Trong nhà có làm một chiếc xe nôi cho bọn nhỏ, sau khi ngồi vào xe nôi, bình thường đứa bé sẽ không bị ngã.
Bà chỉ cần tìm thứ gì đó cho cháu chơi rồi vừa trông cháu vừa nấu cơm là được. Nhưng mà con dâu có thể quan tâm cảm thông cho bà như vậy làm bà cảm thấy rất ấm áp.
Lâm Phản mới vừa ra khỏi sân đã bị vợ bí thư chi bộ kéo lại, hỏi cậu bé chuyện đồng hồ đeo tay. Cậu bé nhớ tới lời dặn của người kia, vội vàng mỉm cười đáp lại:
“Buổi tối đi, buổi tối cháu sẽ tới nhà thím.”
Đồng hồ đang được đặt trong túi xách của cậu bé nhưng cậu bé lại không dám tự tiện quyết định. Cậu bé rất sợ mình làm gì có lỗi với đối phương.
“Không được, hiện tại người ta đang ở nhà thím đây.”
“Vậy…”
“Còn chờ gì nữa, cháu mau về nhà lấy hàng đi.”
Vợ bí thư chi bộ thôn nói xong, thấy Lâm Phản vẫn bất động, người phụ nữ hỏi với giọng nghi ngờ:
“Không phải là cháu không còn hàng chứ? Lần trước cháu nói là có mà, giờ thím gọi người tới xong cháu lại nói là không có, như vậy sau này còn ai tin tưởng thím nữa?”
“Có.” Lâm Phản bất chấp tất cả: “Đồng hồ đôi hay là đồng hồ đơn? Cháu về nhà lấy?”
“Đồng hồ đôi, cả radio nữa.”
“Vâng.”
Cậu bé Lâm Phản chạy về nhà lấy đồng hồ, trong lòng căng thẳng tới mức tim đập thình thịch, hệt như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cậu bé không biết giá cả, không biết giá sao bán được đây?
Lấy đồ xong, cậu bé thấp thỏm rời khỏi nhà. Tất cả mọi người đều đã ra ruộng làm việc rồi, đường làng im ắng không một bóng người.
Đi tới sân nhà bí thư chi bộ, vợ bí thư chi bộ chạy ra đón ngay:
“Vẫn là cái loại lần trước chứ? Một cặp 370 đồng thêm phiếu lương thực 50 cân.”
370 đồng? Khó trách đối phương lại đưa cho ông bà ngoại nhiều tiền như vậy, thì ra đồng hồ này đáng giá tới thế.
Cậu bé Lâm Phản ngoan ngoãn gật đầu, đứng yên để mặc vợ bí thư chi bộ xoa đầu mình.
“Sao hôm nay cháu ngoan quá vậy? Cứ ngơ ngơ, không khôn khéo như ngày hôm qua.”
“Con trai tôi tôi sẽ nhờ mẹ tôi chăm sóc giúp.”
“Vậy mai anh đưa đứa bé qua nhờ đi.”
“Đi thì đi.”
Thấy con trai đưa cháu trai tới nhờ bà trông giúp, bà lão cũng không nói gì, yên lặng nhận lấy đứa bé.
Trên mặt đứa bé có mấy vết trầy, đương nhiên bà cũng thấy được, dù sao bà cũng lớn rồi, không thể trút giận lên người đám nhỏ được.
“Nhanh đi làm việc đi.”
“Vâng, con cảm ơn mẹ!”
Hai ông bà theo nhà thằng hai sống nhưng nhà thằng ba lại đưa con tới nhờ ông bà trông giúp. Nếu đổi thành đứa con dâu khác, có lẽ chúng nó đã bới móc đủ điều, nhưng vợ thằng hai lại không hề nói gì.
Mợ hai nghĩ rằng, mấy đứa con nhà mình cũng đều được mẹ chồng chăm sóc giúp, con nít mà, phải có người phụ một tay mới được.
“Bữa trưa mẹ chờ con về lại nấu cũng không trễ, mẹ không cần vội.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm, mẹ biết rồi.”
Trong nhà có làm một chiếc xe nôi cho bọn nhỏ, sau khi ngồi vào xe nôi, bình thường đứa bé sẽ không bị ngã.
Bà chỉ cần tìm thứ gì đó cho cháu chơi rồi vừa trông cháu vừa nấu cơm là được. Nhưng mà con dâu có thể quan tâm cảm thông cho bà như vậy làm bà cảm thấy rất ấm áp.
Lâm Phản mới vừa ra khỏi sân đã bị vợ bí thư chi bộ kéo lại, hỏi cậu bé chuyện đồng hồ đeo tay. Cậu bé nhớ tới lời dặn của người kia, vội vàng mỉm cười đáp lại:
“Buổi tối đi, buổi tối cháu sẽ tới nhà thím.”
Đồng hồ đang được đặt trong túi xách của cậu bé nhưng cậu bé lại không dám tự tiện quyết định. Cậu bé rất sợ mình làm gì có lỗi với đối phương.
“Không được, hiện tại người ta đang ở nhà thím đây.”
“Vậy…”
“Còn chờ gì nữa, cháu mau về nhà lấy hàng đi.”
Vợ bí thư chi bộ thôn nói xong, thấy Lâm Phản vẫn bất động, người phụ nữ hỏi với giọng nghi ngờ:
“Không phải là cháu không còn hàng chứ? Lần trước cháu nói là có mà, giờ thím gọi người tới xong cháu lại nói là không có, như vậy sau này còn ai tin tưởng thím nữa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có.” Lâm Phản bất chấp tất cả: “Đồng hồ đôi hay là đồng hồ đơn? Cháu về nhà lấy?”
“Đồng hồ đôi, cả radio nữa.”
“Vâng.”
Cậu bé Lâm Phản chạy về nhà lấy đồng hồ, trong lòng căng thẳng tới mức tim đập thình thịch, hệt như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cậu bé không biết giá cả, không biết giá sao bán được đây?
Lấy đồ xong, cậu bé thấp thỏm rời khỏi nhà. Tất cả mọi người đều đã ra ruộng làm việc rồi, đường làng im ắng không một bóng người.
Đi tới sân nhà bí thư chi bộ, vợ bí thư chi bộ chạy ra đón ngay:
“Vẫn là cái loại lần trước chứ? Một cặp 370 đồng thêm phiếu lương thực 50 cân.”
370 đồng? Khó trách đối phương lại đưa cho ông bà ngoại nhiều tiền như vậy, thì ra đồng hồ này đáng giá tới thế.
Cậu bé Lâm Phản ngoan ngoãn gật đầu, đứng yên để mặc vợ bí thư chi bộ xoa đầu mình.
“Sao hôm nay cháu ngoan quá vậy? Cứ ngơ ngơ, không khôn khéo như ngày hôm qua.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro