Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Ấn Tượng Đầu Ti...
2024-10-07 07:44:40
“Anh vừa nói cái gì đó? Anh đánh nó một cái thử xem? Em làm việc cũng phải địu theo con, chỉ khi nghỉ ngơi mới kêu anh trông thằng bé có một chút, vậy mà anh còn mất kiên nhẫn cái quỷ gì?”
“Anh không đủ kiên nhẫn vậy thì đừng có đòi cưới vợ sinh con, tuyệt hậu rồi thì khỏi cần chăm bẵm dỗ dành.”
“Cô mới tuyệt hậu!”
Cậu ba cũng không chịu thua. Bình thường giờ này về nhà mẹ đã nấu cơm xong xuôi rồi, hiện tại không chỉ không có cơm mà còn phải trông con.
“Cô vừa phải làm việc vừa phải địu con là cô tự chịu, liên quan gì tới tôi? Cô địu nó trên lưng thế, nó lớn lên sẽ ẻo lả như cô luôn.”
“Ẻo lả như em cái rắm!”
Cứ thế, hai vợ chồng càng nói càng ầm ĩ, sau đó dường như còn động tay động chân. Bà ngoại lo lắng định đi khuyên nhủ nhưng lại bị ông ngoại kéo lại.
“Đừng quan tâm. Bà xem bà, đúng là trong ngoài không đồng nhất.”
“Nhưng cũng không thể ngồi yên nhìn chúng nó đánh nhau được.”
Bà lão vẫn không yên lòng, cuối cùng vẫn đặt bát đũa xuống đi ra ngoài. Bà khổ cực cả đời, lúc còn trẻ nhà là việc trong nhà hay việc đồng áng bà đều có thể cân tất.
Lúc đấy mẹ chồng không khỏe, bà cảm thấy lúc con còn nhỏ mẹ chồng có thể nằm trên giường trông con giúp bà đã tốt lắm rồi, cũng đủ khiến bà cảm kích lắm rồi.
Sau khi mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút, bà sẽ dẫn bọn chúng tới ruộng tự chăm lo.
“Ầm ĩ cái gì? Đưa đứa bé cho mẹ, mẹ trông cho, mấy đứa mau đi nấu cơm ăn cơm đi.”
“Không cần, con cũng không dám làm phiền tới mẹ.”
Bà mới vừa đưa tay ra đã bị con dâu hất bay, lúng túng đứng đó không biết phải làm gì.
Chẳng lẽ vì chút tiền tiết kiệm kia mà chúng nó muốn đoạn tuyệt quan hệ thật sao? Trước đây chúng nó chiếm nhà của nhà thằng hai, cũng chẳng chịu xây mới cho bọn chúng, hiện tại còn tham cả chút tiền đấy.
“Mẹ đừng quan tâm tới cô ta, để cô ta tự làm đi.”
Dù sao hắn ta cũng là con của bà, đương nhiên hắn ta không dám cãi lại mẹ mình.
Lúc đầu hắn ta muốn nhờ mẹ trông chừng đứa nhỏ tiếp giúp, nhưng vợ hắn ta cứ không chịu. Tự chuốc lấy khổ thì tự chịu đi, ông đây không quan tâm.
Bà lão lặng lẽ trở lại phòng tây, lặng lẽ ngồi xuống ăn cơm. Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, bà lão ngẩng đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Không sao, mọi người mau ăn cơm đi.”
Tiếp sau không ai nhắc tới chuyện này nữa, mọi người làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm.
Mợ ba cố chấp được ba ngày, thật sự không chịu nổi cuộc sống vừa phải trông con vừa phải kiếm điểm lao động nữa.
Con trai ả không chịu yên lấy một khắc, mấy ngày nay đầu mặt toàn là vết thương.
“Phải làm sao bây giờ đây? Anh mau nói gì đi! Cứ tiếp tục như vậy thằng bé sẽ bị hủy dung mất!”
Cậu ba hừ lạnh:
“Không phải cô nói hiện tại không cần nhờ mẹ tôi trông con cho, sau này cũng không cần dưỡng lão hầu hạ bà ấy ư? Vậy cô tự mà trông đi thôi.”
“Anh không đủ kiên nhẫn vậy thì đừng có đòi cưới vợ sinh con, tuyệt hậu rồi thì khỏi cần chăm bẵm dỗ dành.”
“Cô mới tuyệt hậu!”
Cậu ba cũng không chịu thua. Bình thường giờ này về nhà mẹ đã nấu cơm xong xuôi rồi, hiện tại không chỉ không có cơm mà còn phải trông con.
“Cô vừa phải làm việc vừa phải địu con là cô tự chịu, liên quan gì tới tôi? Cô địu nó trên lưng thế, nó lớn lên sẽ ẻo lả như cô luôn.”
“Ẻo lả như em cái rắm!”
Cứ thế, hai vợ chồng càng nói càng ầm ĩ, sau đó dường như còn động tay động chân. Bà ngoại lo lắng định đi khuyên nhủ nhưng lại bị ông ngoại kéo lại.
“Đừng quan tâm. Bà xem bà, đúng là trong ngoài không đồng nhất.”
“Nhưng cũng không thể ngồi yên nhìn chúng nó đánh nhau được.”
Bà lão vẫn không yên lòng, cuối cùng vẫn đặt bát đũa xuống đi ra ngoài. Bà khổ cực cả đời, lúc còn trẻ nhà là việc trong nhà hay việc đồng áng bà đều có thể cân tất.
Lúc đấy mẹ chồng không khỏe, bà cảm thấy lúc con còn nhỏ mẹ chồng có thể nằm trên giường trông con giúp bà đã tốt lắm rồi, cũng đủ khiến bà cảm kích lắm rồi.
Sau khi mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút, bà sẽ dẫn bọn chúng tới ruộng tự chăm lo.
“Ầm ĩ cái gì? Đưa đứa bé cho mẹ, mẹ trông cho, mấy đứa mau đi nấu cơm ăn cơm đi.”
“Không cần, con cũng không dám làm phiền tới mẹ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà mới vừa đưa tay ra đã bị con dâu hất bay, lúng túng đứng đó không biết phải làm gì.
Chẳng lẽ vì chút tiền tiết kiệm kia mà chúng nó muốn đoạn tuyệt quan hệ thật sao? Trước đây chúng nó chiếm nhà của nhà thằng hai, cũng chẳng chịu xây mới cho bọn chúng, hiện tại còn tham cả chút tiền đấy.
“Mẹ đừng quan tâm tới cô ta, để cô ta tự làm đi.”
Dù sao hắn ta cũng là con của bà, đương nhiên hắn ta không dám cãi lại mẹ mình.
Lúc đầu hắn ta muốn nhờ mẹ trông chừng đứa nhỏ tiếp giúp, nhưng vợ hắn ta cứ không chịu. Tự chuốc lấy khổ thì tự chịu đi, ông đây không quan tâm.
Bà lão lặng lẽ trở lại phòng tây, lặng lẽ ngồi xuống ăn cơm. Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, bà lão ngẩng đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Không sao, mọi người mau ăn cơm đi.”
Tiếp sau không ai nhắc tới chuyện này nữa, mọi người làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm.
Mợ ba cố chấp được ba ngày, thật sự không chịu nổi cuộc sống vừa phải trông con vừa phải kiếm điểm lao động nữa.
Con trai ả không chịu yên lấy một khắc, mấy ngày nay đầu mặt toàn là vết thương.
“Phải làm sao bây giờ đây? Anh mau nói gì đi! Cứ tiếp tục như vậy thằng bé sẽ bị hủy dung mất!”
Cậu ba hừ lạnh:
“Không phải cô nói hiện tại không cần nhờ mẹ tôi trông con cho, sau này cũng không cần dưỡng lão hầu hạ bà ấy ư? Vậy cô tự mà trông đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro