Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Lợi Gì Cũng Muố...
2024-10-07 07:44:40
Ngô Quốc Bình chỉ cảm thấy hôm nay cô em họ của mình rất kỳ quái.
“Chị Bình.” Cô bé gọi nhỏ, trong ánh mắt chỉ còn lại vẻ hâm mộ.
Cùng là chị em họ với nhau nhưng vận mệnh của bọn họ quá khác biệt.
Chị ấy có thể học tới trung học cơ sở, trung học phổ thông, thậm chí là đại ọc, nhưng mình còn chưa học xong trung học cơ sở đã phải đi làm thuê, đang tuổi 18 hoa quý thì phải chết ở bên ngoài.
“Đừng khóc nữa…”
“Đi, mày cái con nhỏ chết tiệt này, người nhà với người ngoài cũng không phân biệt được. Chúng ta đã phân riêng rồi, mày còn đi tìm nó làm gì?”
“Đó đâu phải chị của mày nữa? Người ta được chia tiền cũng chẳng may cho mày bộ quần áo mới, không có phần cho loại bồi tiền hàng như mày đâu.”
Thím ba thật quá đáng. Ngô Quốc Bình tức tới nghiến răng. Lúc trước người phụ nữ này vốn không như vậy, không hiểu sao mới vừa phân riêng thím ấy đã như biến thành người khác.
“Đi thôi chị, về nhà thôi.”
Ngô Quốc Binh kéo tay chị mình. Cậu bé mới 9 tuổi, cũng không giỏi ăn nói giống mẹ mình, nhưng lại rất biết quan tâm người khác.
Ngô Quốc Bình ừ một tiếng rồi dẫn em trai về nhà.
Cô bé rửa tay rồi chạy vào phòng bếp giúp bà nội, còn nhân cơ hội oán thầm một phen:
“Gần đây thím ba như bị động kinh vậy. Hôm nay Túc Hoa bị ngã đập đầu một chút, vậy mà thím ấy lại đánh Ái Hoa ngã lăn.”
“Con bé tủi thân đi tìm cháu, lại bị thím ba kéo về, không để con bé thân cận với cháu, còn nói cái gì mà phân riêng rồi, nhà chúng ta được chia tiền cũng không may cho con gái nhà thím ấy một bộ đồ mới. Bà xem bọn họ bị gì vậy?”
“Còn cả Đại Nữu nhà bác cả nữa, chúng cháu vốn cùng tuổi, cũng thân thiết, vậy mà hiện tại chị ấy chỉ dám len lén nói chuyện với cháu, nếu có bác cả ở gần chị ấy còn không dám để ý tới cháu.”
“Rốt cuộc bác cả với thím ba hận gì chúng ta vậy? Bọn họ đã chiếm nhà ngói rồi, tiền phân cho nhà chúng ta cũng đâu đủ xây nhà mới đâu? Bọn họ còn thấy bất bình cái gì nữa? Còn coi chúng ta như kẻ thù.”
“Vật đổi sao dời… Phân riêng xong đã thành kẻ thù.” Bà ngoại cảm khái một câu, sau đó khuyên cháu gái:
“Chỉ cần cháu không thấy thẹn với lòng là được rồi, bọn họ không để ý tới cháu thì cháu cũng đừng để ý tới bọn họ.”
“Bọn họ muốn chiếm hết chỗ tốt, chỉ hận không thể khiến cả nhà cháu chết đi cho rồi đây. Càng như thế bà càng không chết, càng phải sống khỏe mạnh!”
“Đúng, chúng ta sống thật khỏe mạnh cho bọn họ tức chết.”
Than thở với bà nội xong, cô bé ra ngoài đi gọi mọi người tới ăn cơm.
Trong sân, cậu ba đang ôm con trai dỗ dành. Có lẽ từ trước tới giờ cậu ba chưa từng phải trông con cho nên chẳng bao lâu cậu ba đã phiền muộn mắng to:
“Rốt cuộc mày muốn cái gì vậy thằng nhỏ này, không thể cho ông đây yên ổn một chút sao? Còn dám bò linh tinh, ông đây đánh chết mày.”
“Chị Bình.” Cô bé gọi nhỏ, trong ánh mắt chỉ còn lại vẻ hâm mộ.
Cùng là chị em họ với nhau nhưng vận mệnh của bọn họ quá khác biệt.
Chị ấy có thể học tới trung học cơ sở, trung học phổ thông, thậm chí là đại ọc, nhưng mình còn chưa học xong trung học cơ sở đã phải đi làm thuê, đang tuổi 18 hoa quý thì phải chết ở bên ngoài.
“Đừng khóc nữa…”
“Đi, mày cái con nhỏ chết tiệt này, người nhà với người ngoài cũng không phân biệt được. Chúng ta đã phân riêng rồi, mày còn đi tìm nó làm gì?”
“Đó đâu phải chị của mày nữa? Người ta được chia tiền cũng chẳng may cho mày bộ quần áo mới, không có phần cho loại bồi tiền hàng như mày đâu.”
Thím ba thật quá đáng. Ngô Quốc Bình tức tới nghiến răng. Lúc trước người phụ nữ này vốn không như vậy, không hiểu sao mới vừa phân riêng thím ấy đã như biến thành người khác.
“Đi thôi chị, về nhà thôi.”
Ngô Quốc Binh kéo tay chị mình. Cậu bé mới 9 tuổi, cũng không giỏi ăn nói giống mẹ mình, nhưng lại rất biết quan tâm người khác.
Ngô Quốc Bình ừ một tiếng rồi dẫn em trai về nhà.
Cô bé rửa tay rồi chạy vào phòng bếp giúp bà nội, còn nhân cơ hội oán thầm một phen:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Gần đây thím ba như bị động kinh vậy. Hôm nay Túc Hoa bị ngã đập đầu một chút, vậy mà thím ấy lại đánh Ái Hoa ngã lăn.”
“Con bé tủi thân đi tìm cháu, lại bị thím ba kéo về, không để con bé thân cận với cháu, còn nói cái gì mà phân riêng rồi, nhà chúng ta được chia tiền cũng không may cho con gái nhà thím ấy một bộ đồ mới. Bà xem bọn họ bị gì vậy?”
“Còn cả Đại Nữu nhà bác cả nữa, chúng cháu vốn cùng tuổi, cũng thân thiết, vậy mà hiện tại chị ấy chỉ dám len lén nói chuyện với cháu, nếu có bác cả ở gần chị ấy còn không dám để ý tới cháu.”
“Rốt cuộc bác cả với thím ba hận gì chúng ta vậy? Bọn họ đã chiếm nhà ngói rồi, tiền phân cho nhà chúng ta cũng đâu đủ xây nhà mới đâu? Bọn họ còn thấy bất bình cái gì nữa? Còn coi chúng ta như kẻ thù.”
“Vật đổi sao dời… Phân riêng xong đã thành kẻ thù.” Bà ngoại cảm khái một câu, sau đó khuyên cháu gái:
“Chỉ cần cháu không thấy thẹn với lòng là được rồi, bọn họ không để ý tới cháu thì cháu cũng đừng để ý tới bọn họ.”
“Bọn họ muốn chiếm hết chỗ tốt, chỉ hận không thể khiến cả nhà cháu chết đi cho rồi đây. Càng như thế bà càng không chết, càng phải sống khỏe mạnh!”
“Đúng, chúng ta sống thật khỏe mạnh cho bọn họ tức chết.”
Than thở với bà nội xong, cô bé ra ngoài đi gọi mọi người tới ăn cơm.
Trong sân, cậu ba đang ôm con trai dỗ dành. Có lẽ từ trước tới giờ cậu ba chưa từng phải trông con cho nên chẳng bao lâu cậu ba đã phiền muộn mắng to:
“Rốt cuộc mày muốn cái gì vậy thằng nhỏ này, không thể cho ông đây yên ổn một chút sao? Còn dám bò linh tinh, ông đây đánh chết mày.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro