Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ

Lợi Gì Cũng Muố...

2024-10-07 07:44:40

Bọn họ không có bình nước, chỉ có lúc mới bắt đầu làm việc là uống được mấy hớp, thời gian còn lại, có khát cũng chỉ có thể chờ tới lúc về nhà.

“Vâng, em biết rồi.”

Đồng Ngữ ngoan ngoãn quỳ xuống nhặt khoai lang. Khi ngẩng đầu lên, cô phát hiện một bóng người quen thuộc --- Mợ ba!

Trên lưng mợ ba còn địu thêm đứa bé, cũng đang nhặt khoai lang. Chẳng biết vì sao mà đứa bé cứ khóc rống lên, mợ ba vừa lắc lư thân thể vừa dỗ dành:

“Đừng khóc, mẹ đặt con xuống đất cho con chơi với chị nha.”

Thời này, có rất nhiều người phụ nữ mang theo cả con ra ruộng, cảnh tượng này cũng không xa lạ gì. Đứa bé thường sẽ ngủ trên lưng mẹ rồi lại thức dậy trên lưng mẹ.

Người phụ nữ thả đứa bé xuống đất cho nó tự chơi, còn dặn con gái phải xem chừng em trai, ả sẽ trở về nhanh thôi.

Dường như mợ ba sợ mình chậm trễ một chút sẽ bị đội trưởng trừ điểm lao động.

Đồng Ngữ vừa nhặt khoai lang vừa lắc đầu khó hiểu. Cô thật sự không hiểu nổi, cùng là phụ nữ mà sao mẹ chồng với con dâu lại là thiên địch?

Chẳng phải bọn họ cùng mang thai 9 tháng 10 ngày ư? Chẳng phải bọn họ đều chịu đủ cực khổ mới nuôi con khôn lớn được sao? Có cùng cảnh ngộ như vậy, chẳng phải nên đồng cảm cho nhau mới đúng ư?

Bà nội cô cũng thế, tới giờ mà bà nội cô vẫn còn giận mẹ cô, chỉ vì mẹ cô sinh con gái cho nên bà nội cứ luôn nói mẹ cô vô dụng.

Cho dù mẹ cô là phần tử tri thức, cũng theo cha đi kiếm tiền như ai. Mà thời của cô là sắp qua năm 2000 rồi, bà ấy vẫn cổ hủ như thế, nói mẹ không thể sinh con trai tức là cha đã bị tuyệt hậu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mỗi nhà đều có cái khó riêng, nhà ngoại của Lâm Phản cũng thế, mỗi nhà đều có con trai nhưng vẫn ầm ĩ như thường.

Thậm chí, vào lúc phân riêng, vì một cái chén nhỏ mà bọn họ suýt chút nữa đánh nhau, làm ông ngoại tức tới mức chỉ biết lắc đầu.

“Oa…”

Vào lúc Đồng Ngữ đang suy nghĩ linh tinh, xa xa truyền tới tiếng con nít khóc rống chói tai.

Cô quay đầu nhìn lại, là đứa bé nhà mợ ba đang khóc, rất nhanh mợ ba đã chạy tới bờ ruộng xem.

“Mày trông em kiểu gì mà để em đập đầu vào đá vậy?”

Người phụ nữ nói với giọng cay nghiệt, còn nổi giận tát cho đứa con gái này của mình một tát.

Đứa bé bị đánh ngã sấp xuống đất, đứng lên rồi trên mặt còn lộ ra vẻ sợ hãi, thậm chí cô bé còn không biết cách giải thích cho mình.

“Ôi, con trai đừng khóc, đừng khóc, có mẹ đây! Đừng khóc! Đều do chị con không tốt, mẹ đã đánh chị con giúp con rồi, bảo bối đừng khóc nữa nha…”

Đúng giờ được nghỉ, rất nhiều người lục tục đi ngang qua người mợ ba, ai nấy đều tò mò nhìn về phía bên này.

Ngô Ái Hoa mới 4 tuổi nhìn anh họ chị họ không hé răng, trên gương mặt non nớt lộ ra vẻ phức tạp khó hiểu.

Có đố kị, có oán hận, cũng có hâm mộ. Vẻ mặt phức tạp tới mức người ta không tài nào hiểu nổi được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ

Số ký tự: 0