Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ

Cái Chăn Quá Bắ...

2024-10-07 07:44:40

Bông mới ấm áp hơn nhiều, cái chăn của chị ấy sao có thể sánh bằng được.

“Được rồi, mấy đứa nhanh đi ngủ đi.”

Bà không hề biết cháu ngoại mình còn bối rối chuyện gì, bà cảm thấy cái chăn này rất tốt, cho cháu ngoại đắp cũng có thể tính là không làm thằng bé uất ức.

Đồng Ngữ: Cháu cũng không nói cháu uất ức, chỉ là cháu thấy hơi mất tự nhiên thôi.



Ngày hôm sau Lâm Phản thức giấc, phát hiện trên tay không có chữ gì, mà trên người lại đắp cái chăn mới tinh.

Chăn bông nhẹ như mây, lại ấm áp vô cùng, thoải mái hơn hẳn chăn cũ.

Sao hắn không để lại tin tức gì cho mình nhỉ? Tối hôm qua đã có chuyện gì xảy ra?

Sáng sớm nay bà ngoại kêu cậu bé không cần đi làm, bé con Lâm Phản mới được ngủ một đêm ngon giấc chỉ có thể nghe lời.

Ban đêm đã làm việc cho thần tiên… Đúng, không ngờ bà ngoại lại tin chuyện này thật, luôn nghĩ rằng buổi tối cậu bé đã phải làm việc vất vả, ban ngày nên nghỉ ngơi nhiều một chút.

Cậu bé ở nhà nói chuyện linh tinh với bà ngoại, cũng không phát hiện ra có điểm nào không đúng, mà hôm qua chỉ có một chuyện đại sự duy nhất là bọn họ đã ăn riêng.

Đây vốn là chuyện đáng mừng mà, sao hắn lại tức giận tới mức không để lại tin nhắn gì cho mình nhỉ?

Cậu bé tự cho rằng đối phương đã tức giận nên mới không để lại lời nhắn gì.

Về phần Đồng Ngữ, lúc này cô đang tìm khắp xung quanh nhà mình, cuối cùng tìm được một chăn mền hồi môn của mẹ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khá thật, trông cũng chẳng khác cái chăn kia là bao. Khó trách mấy năm nay mẹ vẫn luôn giấu kín nó, có lẽ mẹ cũng chê nó quá nổi bật quá bắt mắt.

Chờ tới cuối tuần đi, cuối tuần này cô sẽ đi mua chăn rồi đổi với cái chăn kia. Dùng cái chăn kia cô cứ thấy mất tự nhiên kiểu gì.



Đêm hôm nay, trước khi đi ngủ cô lại cầm đồng hồ đeo tay. Cô dự định mang hàng tới tích trữ, chờ vợ bí thư chi bộ tìm được khách sẽ bán luôn.

Khi cô tới vẫn là chạng vạng. Cô giấu kỹ đồng hồ đeo tay sau đó quỳ xuống đất vờ như đang nhặt khoai lang, nhưng trên thực tế cô đang quan sát tin tức cậu bé lưu lại.

“Anh giận ư?”

Phía sau còn có một dấu ? rất rõ ràng, hay thật, thằng bé này còn biết cả dấu câu nữa. Nhưng mà câu này có ý gì? Sao lại nói mình tức giận?

A… Cô hiểu rồi, hôm qua cô quên để lại lời nhắn cho cậu bé, có lẽ việc này đã khiến cậu bé hiểu lầm.

“Phản Phản, em sao vậy? Lại thấy đau đầu ư? Bà nội nói nếu em thấy mệt thì cứ về nhà.”

Anh họ ngó mặt trời: “Cũng sắp tới giờ tan tầm rồi, em về một mình được không? Hay anh đưa em về?”

Đồng Ngữ khoát khoát tay: “Em không sao, chỉ thấy hơi khát thôi.”

“Khát ư? Vậy em cố nhịn chút nha, chúng ta sắp được tan làm rồi.”

Hiện tại bình nước là vật hi hữu, nhà họ Ngô chỉ có mọt bình nước, khi phân riêng đã bị nhà mợ ba cướp mất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ

Số ký tự: 0