Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ

Cái Chăn Quá Bắ...

2024-10-07 07:44:40

Mà hai năm này, dựa vào điểm lao động đại đội kết toán hẳn cũng tương đối rồi. Nhưng mợ hai không giỏi ăn nói, cuối cùng chỉ chốt lại một câu:

“Không thể nhận của cháu ngoại được.”

Hai vợ chồng nói xong lại cùng nhìn về phía đứa cháu ngoại bên cạnh. Đồng Ngữ cười cười nghĩ thầm:

Chờ sau khi cải cách mở cửa, thứ mất giá nhanh nhất chính là đồng tiền. Cái đồ chơi này, để trong ngân hàng quá mất giá, phải biến nó thành đồ khác mới giữ giá trị được.

“Lúc trước cậu mợ còn nói coi cháu như con trai, nhưng mọi người nói vậy có phải là không muốn coi cháu như người trong nhà không?”

“Đương nhiên không phải! Cháu nghĩ nhiều rồi, cậu nói cậu sẽ nuôi cháu, đây là quyết định không bao giờ thay đổi.”

“Vậy thì cậu cầm số tiền này rồi nhanh chóng xây nhà lên đi. Căn nhà bùn cỏ của chúng ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, lỡ nó sụp xuống thì chết.”

“Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà, việc học tập ăn ở của cháu đều do cậu mợ lo, tiền này cháu có giữ lại cũng vô dụng. Hơn nữa, càng về sau tiền lại càng mất giá.”

“Sao tiền có thể mất giá được?”

Người đàn ông đã sống mấy chục năm, giá hàng gần như không hề thay đổi, cho nên không thể nào hiểu nổi mấy lời này, còn tưởng cháu trai cố ý nói vậy để mình nhận tiền.

“Cháu không biết đâu, nếu cậu không dùng số tiền này vậy sau này cháu ra đường ở luôn đi, cháu sẽ không ở trong nhà của cậu mợ nữa đâu.”

“Cháu cái thằng bé này…”

Thấy hai cậu cháu nói vậy, ông lão cười ha hả: “Con cứ dùng đi, như vậy Phản Phản ở trong nhà cũng được thoải mái tự tại hơn.”

“Vâng…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuối cùng chuyện này được quyết định như vậy, Đồng Ngữ cũng hóa giải được một lo lắng trong lòng.

Sau khi cậu mợ về phòng ngủ, bà ngoại lại lấy một cái chăn mới từ chỗ giường gạch ra cho cô.

Đồng Ngữ nhìn cái chăn kia, cạn lời tới mức khóe miệng giật giật.

Chăn này là chăn tơ lụa màu xanh, trông cực kỳ giống với chăn được đặt trong phòng tân hôn của các cặp vợ chồng mới cưới trên tivi.

Lúc trước bà dùng phiếu toàn quốc để mua cái chăn này, chuẩn bị đợi khi anh họ cháu kết hôn lại dùng. Nhưng hiện tại bà cho cháu dùng trước, chờ tới khi nó kết hôn lại tính sau.

“Nó kết hôn có cha mẹ nó lo rồi, không cần bà nội là bà quản.”

“Cũng đúng, sau khi ra riêng cũng có chia hết rồi, phiếu vải bọn họ cũng có.”

Nói xong, bà lại ôm chăn nói với Đồng Ngữ: “Đi, bà ngoại bưng chăn qua cho cháu, sau này cháu cũng có chăn mới để đắp.”

Đồng Ngữ theo bà nội trở về phòng. Mấy người chị họ nhìn thấy cậu bé có chăn mới, nguyên một đám hâm mộ vô cùng.

Chăn mới bông mới, hơn nữa còn là chăn tơ lụa, cao cấp hơn chăn vải bố của bọn họ nhiều.

“Em đổi chăn với chị họ nha?” Chăn của chị họ không có mảnh vá, tuy cũ nhưng được giặt rửa rất sạch sẽ.

“Không được, đây là bà ngoại cho em, em tự dùng đi.”

Chị họ là một người rất có nguyên tắc, tuy chị ấy hâm mộ nhưng không hề có suy nghĩ chiếm làm của riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ

Số ký tự: 0