Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Cậu Mợ Không Co...
2024-10-07 07:44:40
“Mau ăn đi. Nghe nói phía trên sắp phân ruộng cho từng nhà rồi, sau này sẽ được phân phối đất theo nhân khẩu.”
“Tới lúc đó, chúng ta muốn trồng cái gì có thể trồng cái ấy, sau này không cần phải chia nhau ra ăn một cái bánh cao lương thế này nữa.”
“Ông, ông nghe ai nói vậy?”
“Thật ư cha? Nếu được như vậy thì tốt quá.”
“Cha nghe bí thư chi bộ nói. Hình như năm nay phía nam đã bắt đầu thử nghiệm rồi, chỗ chúng ta có lẽ cũng chỉ một hai năm nữa là phân thôi.”
“Nếu phân thật, con muốn trồng ba mẫu lúa mạch, mỗi năm đều có thể ăn mì, ăn màn thầu.”
Ngay cả một người bình thường không nói nhiều như cậu hai cũng kích động vô cùng, bắt đầu ảo tưởng tới cuộc sống có thể gối lên màn thầu ngủ.
Đồng Ngữ thầm suy nghĩ những lời ông bà nói, hình như phần lớn các tỉnh phương bắc phải đợi tới năm 1982 mới bắt đầu phân ruộng. Bọn họ còn phải chờ 2 năm nữa mới được.
Sau bữa cơm tối, mợ hai muốn thu dọn bát đũa nhưng bị mẹ chồng cản lại.
“Hôm nay thu hoạch vụ thu đủ mệt rồi, việc trong nhà không cần con làm. Con mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm tiếp.”
“Không sao ạ, con cũng quen rồi. Cha mẹ đã lớn tuổi, không thích hợp, đương nhiên phải để con.”
Lúc trước cũng là mợ hai thường xuyên giúp mẹ chồng làm việc nhà, hiện tại đã ra riêng nhưng mợ ấy vẫn cảm thấy mình nên làm giúp mẹ chồng một chút.
Mình còn trẻ, mà mẹ chồng thì lớn tuổi rồi, đúng là nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Cho dù mẹ ở nhà không phải ra ruộng nhưng bà ấy cũng đâu được ngơi tay giây phút nào đâu.
“Vậy con rửa nhanh lên, cha các con còn có chuyện muốn nói với các con.”
“A?”
Mới vừa ra riêng, cha chồng đã định nói gì vậy? Xây nhà ư? Nhưng mà bọn họ đâu có đủ tiền đâu? Chẳng lẽ cha chồng muốn bàn chuyện vay tiền?
Mợ hai suy đoán linh tinh, rất nhanh mợ ấy đã bưng nước vào cho mọi người rửa mặt rửa chân.
Đợi khi xong xuôi hết, hai vợ chồng để bọn nhỏ đi ngủ, còn bọn họ thì tới phòng cha mẹ chồng.
Sau khi ông lão suy nghĩ kỹ càng, quyết định nói chuyện cháu ngoại có thể kiếm tiền cho bọn họ biết.
Không thể lặng lẽ âm thầm tiêu tiền của thằng bé được, phải để các con của ông biết trong căn nhà mới này có tới nửa tiền là thằng bé cho.
“Phản Phản đã bán cặp đồng hồ đôi à cha nó để lại cho nó đi rồi, nói là muốn góp tiền cho hai đứa xây nhà.”
Nhìn chồng 10 đồng chỉnh tề trước mắt, hai vợ chồng nhận ra đây không phải tiền tiết kiệm của nhà. Cậu hai vội vàng xua tay:
“Chúng con không thể nhận đâu. Thân là cậu mợ, sao chúng con có thể lấy tiền của cháu mình được? Cha mẹ giữ lại cho thằng bé đi, sau này thằng bé cần lại dùng.”
Mợ thì nghĩ thầm, muốn xây nhà cũng không dễ dàng gì, bọn họ cũng không cần tiền vội. Đầu tiên phải xin phê đất, làm móng rồi mua ngói, mỗi một việc đều cần chuẩn bị, tối thiểu cũng phải mất hai năm.
“Tới lúc đó, chúng ta muốn trồng cái gì có thể trồng cái ấy, sau này không cần phải chia nhau ra ăn một cái bánh cao lương thế này nữa.”
“Ông, ông nghe ai nói vậy?”
“Thật ư cha? Nếu được như vậy thì tốt quá.”
“Cha nghe bí thư chi bộ nói. Hình như năm nay phía nam đã bắt đầu thử nghiệm rồi, chỗ chúng ta có lẽ cũng chỉ một hai năm nữa là phân thôi.”
“Nếu phân thật, con muốn trồng ba mẫu lúa mạch, mỗi năm đều có thể ăn mì, ăn màn thầu.”
Ngay cả một người bình thường không nói nhiều như cậu hai cũng kích động vô cùng, bắt đầu ảo tưởng tới cuộc sống có thể gối lên màn thầu ngủ.
Đồng Ngữ thầm suy nghĩ những lời ông bà nói, hình như phần lớn các tỉnh phương bắc phải đợi tới năm 1982 mới bắt đầu phân ruộng. Bọn họ còn phải chờ 2 năm nữa mới được.
Sau bữa cơm tối, mợ hai muốn thu dọn bát đũa nhưng bị mẹ chồng cản lại.
“Hôm nay thu hoạch vụ thu đủ mệt rồi, việc trong nhà không cần con làm. Con mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm tiếp.”
“Không sao ạ, con cũng quen rồi. Cha mẹ đã lớn tuổi, không thích hợp, đương nhiên phải để con.”
Lúc trước cũng là mợ hai thường xuyên giúp mẹ chồng làm việc nhà, hiện tại đã ra riêng nhưng mợ ấy vẫn cảm thấy mình nên làm giúp mẹ chồng một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mình còn trẻ, mà mẹ chồng thì lớn tuổi rồi, đúng là nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Cho dù mẹ ở nhà không phải ra ruộng nhưng bà ấy cũng đâu được ngơi tay giây phút nào đâu.
“Vậy con rửa nhanh lên, cha các con còn có chuyện muốn nói với các con.”
“A?”
Mới vừa ra riêng, cha chồng đã định nói gì vậy? Xây nhà ư? Nhưng mà bọn họ đâu có đủ tiền đâu? Chẳng lẽ cha chồng muốn bàn chuyện vay tiền?
Mợ hai suy đoán linh tinh, rất nhanh mợ ấy đã bưng nước vào cho mọi người rửa mặt rửa chân.
Đợi khi xong xuôi hết, hai vợ chồng để bọn nhỏ đi ngủ, còn bọn họ thì tới phòng cha mẹ chồng.
Sau khi ông lão suy nghĩ kỹ càng, quyết định nói chuyện cháu ngoại có thể kiếm tiền cho bọn họ biết.
Không thể lặng lẽ âm thầm tiêu tiền của thằng bé được, phải để các con của ông biết trong căn nhà mới này có tới nửa tiền là thằng bé cho.
“Phản Phản đã bán cặp đồng hồ đôi à cha nó để lại cho nó đi rồi, nói là muốn góp tiền cho hai đứa xây nhà.”
Nhìn chồng 10 đồng chỉnh tề trước mắt, hai vợ chồng nhận ra đây không phải tiền tiết kiệm của nhà. Cậu hai vội vàng xua tay:
“Chúng con không thể nhận đâu. Thân là cậu mợ, sao chúng con có thể lấy tiền của cháu mình được? Cha mẹ giữ lại cho thằng bé đi, sau này thằng bé cần lại dùng.”
Mợ thì nghĩ thầm, muốn xây nhà cũng không dễ dàng gì, bọn họ cũng không cần tiền vội. Đầu tiên phải xin phê đất, làm móng rồi mua ngói, mỗi một việc đều cần chuẩn bị, tối thiểu cũng phải mất hai năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro