Thập Niên 70: Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Cậu Mợ Không Co...
2024-10-07 07:44:40
Con dâu cả đi ra, nghe được tiếng mấy người nhà thằng hai nói chuyện, ả cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục bưng đồ.
Đúng là một đám ngu dốt, hai thằng già sắp chết kia thì có gì mà chúng mày còn lấy lòng.
Dính phải hai già một trẻ kia, sau này chúng mày chờ chổng mông lên mà hưởng thụ, chổng mông lên mà nuôi ba cái miệng ăn bám đi.
…
Cứ thế, cả nhà vốn còn có thể ăn chung với nhau thêm vài ngày, kết quả lại vì một trận tranh cãi mà ra riêng hoàn toàn.
Lúc hoàng hôn, Lâm Phản dùng cành cây viết ra hai âm pinyin --- Xie xie (Cảm ơn).
Khi Đồng Ngữ xuyên tới, vừa xoay người lại đã thấy pinyin dưới chân. Sau khi đọc xong cô nhấc chân lên xóa nó đi, bắt đầu cùng mọi người nhặt khoai lang.
Đúng, hôm nay đã bắt đầu thu hoạch khoai lang. Một đứa bé từ 10 tuổi trở lên mỗi ngày có thể kiếm được 5 điểm lao động, cậu bé chưa đủ lớn, mỗi ngày chỉ được 3 điểm.
Ngồi chồm hổm trên đất nhặt khoai lang đúng là khó khăn quá đỗi. Chẳng bao lâu, mọi người đã quỳ xuống nhặt, như vậy chân mới đỡ tê.
Theo mặt trời xuống núi, tia sáng cũng càng lúc càng tối xuống. Đồng Ngữ lê thân thể mệt mỏi nhặt khoai lang.
Mãi tới khi vươn tay không thấy được 5 ngón, cuối cùng tiếng gõ chuông của đội trưởng cũng vang lên.
Buổi sáng mới hơn 5 giờ đã dậy, buổi tối lại làm tới hơn 7 giờ, trừ chừng 2 giờ ăn sáng với ăn trưa, tức mỗi ngày bọn họ phải làm tận 12 tiếng.
Ôi mẹ ơi, cuối cùng cô cũng có thể hiểu được vì sao bậc cha chú đi trước thường nói trước đây rất cực khổ.
Ngay cả bánh ngô cũng khô rốc, phải có cháo ăn kèm mới không bị nghẹn cổ quá mức. Làm việc mệt muốn chết cũng không có tiền tăng ca.
Đồng Ngữ thầm than thở cuộc sống thời đại này. Cô mới vừa nhấc chân lên đã thấy trước mũi giày có một cái lỗ rất lớn, đế giày chỗ gót chân cũng sắp bị mài bay luôn rồi.
“Ha ha…” Vậy mà anh họ với em họ còn cười nữa. Tiếng cười vui vẻ của bọn họ làm cô cũng thấy vui sướng theo.
Bánh mì rồi sẽ có, sữa bò cũng sẽ có, cuộc sống của người nhân dân cần cù rồi cũng sẽ tốt đẹp lên thôi.
“Về nhà kêu bà nội bồi bổ cho em.”
“Anh họ, anh có giày bông không?”
Có giày bông hay không Đồng Ngữ không biết, nhưng cô đoán là không có, dù có thì sợ là cô cũng không mang vừa.
Không biết cô có thể mang giày tới đây được không? Hay để sau này thử lại xem sao, cô sẽ mag cho cậu bé Lâm Phản này một đôi giày leo núi đi.
Ba người cười đùa về tới nhà, lúc này Đồng Ngữ mới biết chuyện cả nhà đã ăn riêng. Cô ngồi trên ghế, cảm thấy hôm nay trời như xanh hơn, cơm cũng ngon hơn, bánh cao lương như cũng không còn nghẹn cổ nữa.
Trước kia toàn ăn trong sân, hiện tại ông bà ngoại lại bưng bàn vào trong phòng ông bà. Không gian chỉ hơn 30m2, dù bần hàn nhưng lại rất ấm cúng sạch sẽ.
Đúng là một đám ngu dốt, hai thằng già sắp chết kia thì có gì mà chúng mày còn lấy lòng.
Dính phải hai già một trẻ kia, sau này chúng mày chờ chổng mông lên mà hưởng thụ, chổng mông lên mà nuôi ba cái miệng ăn bám đi.
…
Cứ thế, cả nhà vốn còn có thể ăn chung với nhau thêm vài ngày, kết quả lại vì một trận tranh cãi mà ra riêng hoàn toàn.
Lúc hoàng hôn, Lâm Phản dùng cành cây viết ra hai âm pinyin --- Xie xie (Cảm ơn).
Khi Đồng Ngữ xuyên tới, vừa xoay người lại đã thấy pinyin dưới chân. Sau khi đọc xong cô nhấc chân lên xóa nó đi, bắt đầu cùng mọi người nhặt khoai lang.
Đúng, hôm nay đã bắt đầu thu hoạch khoai lang. Một đứa bé từ 10 tuổi trở lên mỗi ngày có thể kiếm được 5 điểm lao động, cậu bé chưa đủ lớn, mỗi ngày chỉ được 3 điểm.
Ngồi chồm hổm trên đất nhặt khoai lang đúng là khó khăn quá đỗi. Chẳng bao lâu, mọi người đã quỳ xuống nhặt, như vậy chân mới đỡ tê.
Theo mặt trời xuống núi, tia sáng cũng càng lúc càng tối xuống. Đồng Ngữ lê thân thể mệt mỏi nhặt khoai lang.
Mãi tới khi vươn tay không thấy được 5 ngón, cuối cùng tiếng gõ chuông của đội trưởng cũng vang lên.
Buổi sáng mới hơn 5 giờ đã dậy, buổi tối lại làm tới hơn 7 giờ, trừ chừng 2 giờ ăn sáng với ăn trưa, tức mỗi ngày bọn họ phải làm tận 12 tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôi mẹ ơi, cuối cùng cô cũng có thể hiểu được vì sao bậc cha chú đi trước thường nói trước đây rất cực khổ.
Ngay cả bánh ngô cũng khô rốc, phải có cháo ăn kèm mới không bị nghẹn cổ quá mức. Làm việc mệt muốn chết cũng không có tiền tăng ca.
Đồng Ngữ thầm than thở cuộc sống thời đại này. Cô mới vừa nhấc chân lên đã thấy trước mũi giày có một cái lỗ rất lớn, đế giày chỗ gót chân cũng sắp bị mài bay luôn rồi.
“Ha ha…” Vậy mà anh họ với em họ còn cười nữa. Tiếng cười vui vẻ của bọn họ làm cô cũng thấy vui sướng theo.
Bánh mì rồi sẽ có, sữa bò cũng sẽ có, cuộc sống của người nhân dân cần cù rồi cũng sẽ tốt đẹp lên thôi.
“Về nhà kêu bà nội bồi bổ cho em.”
“Anh họ, anh có giày bông không?”
Có giày bông hay không Đồng Ngữ không biết, nhưng cô đoán là không có, dù có thì sợ là cô cũng không mang vừa.
Không biết cô có thể mang giày tới đây được không? Hay để sau này thử lại xem sao, cô sẽ mag cho cậu bé Lâm Phản này một đôi giày leo núi đi.
Ba người cười đùa về tới nhà, lúc này Đồng Ngữ mới biết chuyện cả nhà đã ăn riêng. Cô ngồi trên ghế, cảm thấy hôm nay trời như xanh hơn, cơm cũng ngon hơn, bánh cao lương như cũng không còn nghẹn cổ nữa.
Trước kia toàn ăn trong sân, hiện tại ông bà ngoại lại bưng bàn vào trong phòng ông bà. Không gian chỉ hơn 30m2, dù bần hàn nhưng lại rất ấm cúng sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro