Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão
Cố Thanh Thanh,...
Diệp Nịnh Manh
2024-08-05 23:55:55
Bầu không khí trở nên xấu hổ lần nữa.
Khi bà Lý nhìn thấy gương mặt Lục Hướng Dương, cả người lập tức cứng đờ, biểu cảm trên mặt vô cùng xuất sắc.
“Cậu… Cậu là ai?” Bà Lý hỏi.
Lục Hướng Dương đáp:
“Tôi là người đưa cho Lý gia 300 tệ tiền lễ hỏi, Lục Hướng Dương. Bà cụ, trên giấy đã viết rất rõ ràng, cả Lý gia bà đều viết tên ấn dấu tay, hiện giờ cô ấy tên Cố Thanh Thanh, không còn quan hệ với Lý gia bà nữa.”
Bà Lý luôn không nói lý cũng không buông tha cho người ta lúc này vô cùng bình tĩnh, vậy mà không mở miệng mắng.
Bà ta nhìn Lục Hướng Dương một lúc lâu, đặc biệt là gương mặt của anh.
Từ mặt anh, đến cổ anh, bờ vai của anh, eo anh, chân dài của anh…
Đôi mắt đó giống y như máy rà quét, nhìn anh từ trên xuống dưới.
Lại quay đầu nhìn Cố Thanh Thanh ngồi trên giường bệnh, gương mặt vẫn đen vàng, khóe mắt còn có vết sẹo đen, nhìn kiểu gì cũng thấy xấu…
Lục Hướng Dương đi ra ngoài mua cơm tối, hiện giờ trời tối càng lúc càng nhanh, đã sắp chạng vạng, đợi nguội một lát là có thể ăn.
Bà Lý nhìn những thứ này một lát, lại nhìn những thứ kia một lát, không ngừng đánh giá Lục Hướng Dương từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt nhìn gương mặt anh một lúc lâu, mấp máy môi, vậy mà thần kỳ không nói gì nữa.
Nhìn thấy Lục Hướng Dương đặt bánh bao và hai quả táo lên bàn, đôi mắt bà ta sáng lên lập tức tiến lên ôm bánh bao vào trong lòng, lấy một cái ra cắn một miếng, lập tức hưởng thụ đến nheo mắt lại.
Vội vàng nhét hai quả táo vào trong lòng, xoay người rời đi, vậy mà không nói muốn Cố Thanh Thanh theo bà ta về nhà.
“Tao đi đây, bánh bao và quả táo này coi như mày hiếu kính tao.”
Bà cụ rời đi như gió, tốc độ nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Cố Thanh Thanh: “…”
Lục Hướng Dương: “…”
Hai người ở phòng bệnh mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, cũng chưa kịp phản ứng rốt cuộc là bà Lý nổi điên cái gì?
Vốn đang cho rằng sẽ gặp phải một vở tuồng cực phẩm siêu cấp đối kháng, kết quả Lục Hướng Dương tiến vào vậy mà bà cụ không nói gì, trực tiếp rời đi.
“Bà ta thật sự tới tìm em trở về à?” Lục Hướng Dương hỏi.
Cố Thanh Thanh lắc đầu: “Em cũng không biết, dù sao khi anh còn chưa vào bà ấy thật sự nói như vậy.”
Lục Hướng Dương: “…”
Cố Thanh Thanh ở bệnh viện bảy ngày, bởi vì ăn ngon uống ngon, còn có hệ thống trợ giúp, cô khôi phục rất tốt, được cho biết có thể xuất viện.
Hệ thống này đúng là thứ tốt, bởi vì Cố Thanh Thanh nói cơ thể cô không ổn cần tĩnh dưỡng tạm thời không thể làm việc, hệ thống vì khiến cô sớm ngày làm việc, trở thành cu li đủ tư cách…
À không, là đồng bọn hợp tác, đã cho cô không ít thứ tốt bồi dưỡng cơ thể.
Mấy chai chất lỏng trong suốt không có tạp chất, uống vào không có bất vị gì của thuốc, ngọt lành giống y như nước suối.
Không chỉ khiến cơ thể cô nhanh chóng khôi phục, còn khiến cô trắng hơn không ít.
Quỳnh tương ngọc lộ như thế, Cố Thanh Thanh như đạt được chí bảo, ấn tượng đối với hệ thống rách nát này tăng lên không ít.
Lục Hướng Dương dẫn cô đi mua hai bộ quần áo và một ít vật dụng hàng ngày, sau đó dẫn cô về nhà.
Trở lại điểm thanh niên trí thức của đại đội Hòe Hoa, ở nơi này tương đối nhiều thanh niên trí thức, hiện giờ việc nhà nông đã không phải đặc biệt nhiều, thỉnh thoảng có một số người không cần phải đi làm.
Dân cư bên đại đội Hòe Hoa tương đối dày đặc, không thiếu sức lao động, cho nên bình thường qua mùa gặt, thời gian còn lại chỉ cần có cơ hội kiếm công điểm, lựa chọn đầu tiên đều là thôn dân, mà không phải đám thanh niên trí thức.
Lục Hướng Dương dẫn theo Cố Thanh Thanh lộ diện, lập tức có một số người vây quanh.
“Lão Lục, anh về rồi!”
Chào đón trước tiên là anh em tốt của Lục Hướng Dương, Vương Vũ.
Anh ta xuống nông thôn có vẻ sớm, hai năm trước đã tới.
Nhìn thấy Cố Thanh Thanh bên cạnh, Vương Vũ sửng sốt: “Cô có vẻ trắng hơn không ít.”
Anh ta từng gặp cô gái nhỏ này, cháu gái trầm mặc ít lời còn rất xấu của Lý gia!
Nhưng mà cô gái trước mắt, không quá giống trong ấn tượng của anh ta.
Khi bà Lý nhìn thấy gương mặt Lục Hướng Dương, cả người lập tức cứng đờ, biểu cảm trên mặt vô cùng xuất sắc.
“Cậu… Cậu là ai?” Bà Lý hỏi.
Lục Hướng Dương đáp:
“Tôi là người đưa cho Lý gia 300 tệ tiền lễ hỏi, Lục Hướng Dương. Bà cụ, trên giấy đã viết rất rõ ràng, cả Lý gia bà đều viết tên ấn dấu tay, hiện giờ cô ấy tên Cố Thanh Thanh, không còn quan hệ với Lý gia bà nữa.”
Bà Lý luôn không nói lý cũng không buông tha cho người ta lúc này vô cùng bình tĩnh, vậy mà không mở miệng mắng.
Bà ta nhìn Lục Hướng Dương một lúc lâu, đặc biệt là gương mặt của anh.
Từ mặt anh, đến cổ anh, bờ vai của anh, eo anh, chân dài của anh…
Đôi mắt đó giống y như máy rà quét, nhìn anh từ trên xuống dưới.
Lại quay đầu nhìn Cố Thanh Thanh ngồi trên giường bệnh, gương mặt vẫn đen vàng, khóe mắt còn có vết sẹo đen, nhìn kiểu gì cũng thấy xấu…
Lục Hướng Dương đi ra ngoài mua cơm tối, hiện giờ trời tối càng lúc càng nhanh, đã sắp chạng vạng, đợi nguội một lát là có thể ăn.
Bà Lý nhìn những thứ này một lát, lại nhìn những thứ kia một lát, không ngừng đánh giá Lục Hướng Dương từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt nhìn gương mặt anh một lúc lâu, mấp máy môi, vậy mà thần kỳ không nói gì nữa.
Nhìn thấy Lục Hướng Dương đặt bánh bao và hai quả táo lên bàn, đôi mắt bà ta sáng lên lập tức tiến lên ôm bánh bao vào trong lòng, lấy một cái ra cắn một miếng, lập tức hưởng thụ đến nheo mắt lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vội vàng nhét hai quả táo vào trong lòng, xoay người rời đi, vậy mà không nói muốn Cố Thanh Thanh theo bà ta về nhà.
“Tao đi đây, bánh bao và quả táo này coi như mày hiếu kính tao.”
Bà cụ rời đi như gió, tốc độ nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Cố Thanh Thanh: “…”
Lục Hướng Dương: “…”
Hai người ở phòng bệnh mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, cũng chưa kịp phản ứng rốt cuộc là bà Lý nổi điên cái gì?
Vốn đang cho rằng sẽ gặp phải một vở tuồng cực phẩm siêu cấp đối kháng, kết quả Lục Hướng Dương tiến vào vậy mà bà cụ không nói gì, trực tiếp rời đi.
“Bà ta thật sự tới tìm em trở về à?” Lục Hướng Dương hỏi.
Cố Thanh Thanh lắc đầu: “Em cũng không biết, dù sao khi anh còn chưa vào bà ấy thật sự nói như vậy.”
Lục Hướng Dương: “…”
Cố Thanh Thanh ở bệnh viện bảy ngày, bởi vì ăn ngon uống ngon, còn có hệ thống trợ giúp, cô khôi phục rất tốt, được cho biết có thể xuất viện.
Hệ thống này đúng là thứ tốt, bởi vì Cố Thanh Thanh nói cơ thể cô không ổn cần tĩnh dưỡng tạm thời không thể làm việc, hệ thống vì khiến cô sớm ngày làm việc, trở thành cu li đủ tư cách…
À không, là đồng bọn hợp tác, đã cho cô không ít thứ tốt bồi dưỡng cơ thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy chai chất lỏng trong suốt không có tạp chất, uống vào không có bất vị gì của thuốc, ngọt lành giống y như nước suối.
Không chỉ khiến cơ thể cô nhanh chóng khôi phục, còn khiến cô trắng hơn không ít.
Quỳnh tương ngọc lộ như thế, Cố Thanh Thanh như đạt được chí bảo, ấn tượng đối với hệ thống rách nát này tăng lên không ít.
Lục Hướng Dương dẫn cô đi mua hai bộ quần áo và một ít vật dụng hàng ngày, sau đó dẫn cô về nhà.
Trở lại điểm thanh niên trí thức của đại đội Hòe Hoa, ở nơi này tương đối nhiều thanh niên trí thức, hiện giờ việc nhà nông đã không phải đặc biệt nhiều, thỉnh thoảng có một số người không cần phải đi làm.
Dân cư bên đại đội Hòe Hoa tương đối dày đặc, không thiếu sức lao động, cho nên bình thường qua mùa gặt, thời gian còn lại chỉ cần có cơ hội kiếm công điểm, lựa chọn đầu tiên đều là thôn dân, mà không phải đám thanh niên trí thức.
Lục Hướng Dương dẫn theo Cố Thanh Thanh lộ diện, lập tức có một số người vây quanh.
“Lão Lục, anh về rồi!”
Chào đón trước tiên là anh em tốt của Lục Hướng Dương, Vương Vũ.
Anh ta xuống nông thôn có vẻ sớm, hai năm trước đã tới.
Nhìn thấy Cố Thanh Thanh bên cạnh, Vương Vũ sửng sốt: “Cô có vẻ trắng hơn không ít.”
Anh ta từng gặp cô gái nhỏ này, cháu gái trầm mặc ít lời còn rất xấu của Lý gia!
Nhưng mà cô gái trước mắt, không quá giống trong ấn tượng của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro