Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão
Mắng
Diệp Nịnh Manh
2024-08-05 23:55:55
“Lý gia chúng ta có nhiều cháu trai cháu gái như thế, đều còn chưa kết hôn đâu! Lúc này nó bán nhóc ba đi, là có rắp tâm gì? Là muốn đám cháu gái còn lại không gả đi được sao?”
Bà ta vừa nói như vậy, mấy nhà khác trong sân lập tức thay đổi sắc mặt.
Lý gia nhiều con cháu, mẹ Lý Thanh Thanh đã chết, trông còn xấu như vậy, ít đi một người cũng không sao.
Lúc ấy Lý Thanh Thanh sắp chết, mọi người đều không muốn bỏ tiền chữa trị cho cô, lão lục lại muốn bán cô đổi lấy tiền, nên dứt khoát bán cho Lục Hướng Dương.
Lúc này nghĩ lại.
Đúng vậy, bán cháu gái sẽ có thanh danh không tốt, Lý gia còn nhiều cháu gái chưa gả chồng như vậy mà!
Bà Lý cũng không muốn nhiều lời với hai người này, nói thẳng: “Tiền đâu? Giao ra đây.”
Đương nhiên là lão lục không muốn, nhưng ông ta không thể đấu lại được bà Lý, cuối cùng chỉ có thể nhịn đau giao tiền ra.
Bao gồm 50 tệ chia cho ông Lý.
300 tệ, lão lục chia cho ông Lý 50 tệ, chia cho Trương Lan Hoa 100 tệ, 150 tệ còn lại ông ta trả một phần nợ cờ bạc, tiêu một ít, hiện giờ còn dư lại 60 tệ hai hào.
50 tệ của ông Lý cầm còn chưa nóng tay, đã bị bà Lý thu mất.
100 tệ của Trương Lan Hoa cũng không thể may mắn thoát khỏi, chỗ lão lục ngay cả 2 hào cũng không để lại cho ông ta.
Hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện xong xuôi, cuối cùng biết Lục Hướng Dương còn giúp Lý Thanh Thanh làm giấy đoạn tuyệt quan hệ với Lý gia, giấy tờ đã viết rõ ràng, họ cũng sửa lại, bà Lý càng tức giận mắng từ trên xuống dưới Lý gia.
Cuối cùng chuyện giặt quần áo vẫn rơi lên người Lý Hồng Châu, xảy ra loại chuyện này, bà Lý càng thêm chướng mắt đứa con riêng này.
Sau khi bà Lý chạy tới nơi ở của thanh niên trí thức nghe ngóng, mới biết Cố Thanh Thanh được Lục Hướng Dương dẫn đến thành phố.
Bà ta về nhà lấy chút lương khô, thuận tiện mắng người trong nhà một lần, lúc này mới vội vàng mua vé xe đến thành phố.
Bà ta muốn mang Cố Thanh Thanh trở về, Lý gia không thể mất mặt như vậy được.
Còn 300 tệ bị tiêu nhiều như vậy Lục Hướng Dương có không đồng ý hay không, chuyện này căn bản không nằm trong phạm vi xem xét của bà Lý, người nào cũng đừng mơ đòi một đồng từ người bà ta.
Vất vả lắm mới tìm được Cố Thanh Thanh ở bệnh viện, lúc này chỉ có mình Cố Thanh Thanh ở trong phòng bệnh, nhìn thấy bà Lý tới Cố Thanh Thanh thật sự bất ngờ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, bà cụ kia rất khắc nghiệt, cả ngày không phải mắng thế này thì mắng thế kia, mọi người trong nhà đều sợ bà ta.
Nguyên chủ cũng rất sợ bà ta.
Cố Thanh Thanh rất kích động, một trong những đặc điểm nhận dạng cần thiết của người xuyên việt là nữ chính.
Cô đã xuyên qua mấy ngày, cuối cùng vòng sáng của nữ chính sắp xuất hiện rồi ư?
Bên cạnh không có hai cực phẩm luôn ngượng ngùng nói mình là nữ chính!
Cuối cùng cực phẩm này cũng sắp lên sân khấu ư?
Quả nhiên bà Lý không cô phụ kỳ vọng cao của Cố Thanh Thanh, thấy Cố Thanh Thanh là mở miệng mắng.
“Quỷ đòi nợ này, lá gan không nhỏ đâu! Còn dám đi nhảy sông? Sao mày không chết đuối luôn đi?”
“Trương Lan Hoa chỉ là mẹ kế, nó nói gì mày cũng tin sao? Trong nhà tao không lên tiếng, ai dám bán mày đi? Gặp phải chuyện chỉ biết chết, đầu óc của mày bị heo gặm à?”
“Không chết thì nhanh chóng theo tao về nhà, đừng ở đây giả chết, thật sự là muốn ăn vạ ở nơi này sao? Lý gia tao còn nhiều cháu gái chưa gả chồng như vậy, mày muốn hại bọn họ đều không gả đi được sao?”
Cố Thanh Thanh: “…”
Cố Thanh Thanh liếc mắt đánh giá bà cụ này từ trên xuống dưới, thực sự bất ngờ bà ta đến là bảo cô trở về.
Cô còn tưởng đám người Lý gia đều sẽ thấy tiền là sáng mắt, thấy cô như vậy còn có thể bán được 300 tệ, nói không chừng đám cháu gái trong nhà còn có thể bán được càng nhiều hơn!
Thấy Cố Thanh Thanh không nói lời nào, bà Lý dậm chân nói:
“Sao thế? Mày còn muốn ở lại nơi này ư? E ngại Lý gia đối xử không tốt với mày à? Còn không phải chỉ làm nhiều việc một chút? Có người nào không làm việc? Nhìn mày làm ra vẻ kìa, mày nghĩ là thanh niên trí thức tốt lắm ư?”
“Một tên trai bao từ thành phố tới, gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, công điểm cậu ta kiếm được còn không đủ cho cậu ta ăn, tương lai dựa vào cái gì nuôi sống mày? Mày còn bị bán cho cậu ta, tương lai cậu ta để mày vào mắt mới lạ, kiến thức của mày đúng là hạn hẹp, nhanh cút xuống cho tao.”
Đúng lúc này, Lục Hướng Dương mở cửa trở về.
Bà ta vừa nói như vậy, mấy nhà khác trong sân lập tức thay đổi sắc mặt.
Lý gia nhiều con cháu, mẹ Lý Thanh Thanh đã chết, trông còn xấu như vậy, ít đi một người cũng không sao.
Lúc ấy Lý Thanh Thanh sắp chết, mọi người đều không muốn bỏ tiền chữa trị cho cô, lão lục lại muốn bán cô đổi lấy tiền, nên dứt khoát bán cho Lục Hướng Dương.
Lúc này nghĩ lại.
Đúng vậy, bán cháu gái sẽ có thanh danh không tốt, Lý gia còn nhiều cháu gái chưa gả chồng như vậy mà!
Bà Lý cũng không muốn nhiều lời với hai người này, nói thẳng: “Tiền đâu? Giao ra đây.”
Đương nhiên là lão lục không muốn, nhưng ông ta không thể đấu lại được bà Lý, cuối cùng chỉ có thể nhịn đau giao tiền ra.
Bao gồm 50 tệ chia cho ông Lý.
300 tệ, lão lục chia cho ông Lý 50 tệ, chia cho Trương Lan Hoa 100 tệ, 150 tệ còn lại ông ta trả một phần nợ cờ bạc, tiêu một ít, hiện giờ còn dư lại 60 tệ hai hào.
50 tệ của ông Lý cầm còn chưa nóng tay, đã bị bà Lý thu mất.
100 tệ của Trương Lan Hoa cũng không thể may mắn thoát khỏi, chỗ lão lục ngay cả 2 hào cũng không để lại cho ông ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện xong xuôi, cuối cùng biết Lục Hướng Dương còn giúp Lý Thanh Thanh làm giấy đoạn tuyệt quan hệ với Lý gia, giấy tờ đã viết rõ ràng, họ cũng sửa lại, bà Lý càng tức giận mắng từ trên xuống dưới Lý gia.
Cuối cùng chuyện giặt quần áo vẫn rơi lên người Lý Hồng Châu, xảy ra loại chuyện này, bà Lý càng thêm chướng mắt đứa con riêng này.
Sau khi bà Lý chạy tới nơi ở của thanh niên trí thức nghe ngóng, mới biết Cố Thanh Thanh được Lục Hướng Dương dẫn đến thành phố.
Bà ta về nhà lấy chút lương khô, thuận tiện mắng người trong nhà một lần, lúc này mới vội vàng mua vé xe đến thành phố.
Bà ta muốn mang Cố Thanh Thanh trở về, Lý gia không thể mất mặt như vậy được.
Còn 300 tệ bị tiêu nhiều như vậy Lục Hướng Dương có không đồng ý hay không, chuyện này căn bản không nằm trong phạm vi xem xét của bà Lý, người nào cũng đừng mơ đòi một đồng từ người bà ta.
Vất vả lắm mới tìm được Cố Thanh Thanh ở bệnh viện, lúc này chỉ có mình Cố Thanh Thanh ở trong phòng bệnh, nhìn thấy bà Lý tới Cố Thanh Thanh thật sự bất ngờ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, bà cụ kia rất khắc nghiệt, cả ngày không phải mắng thế này thì mắng thế kia, mọi người trong nhà đều sợ bà ta.
Nguyên chủ cũng rất sợ bà ta.
Cố Thanh Thanh rất kích động, một trong những đặc điểm nhận dạng cần thiết của người xuyên việt là nữ chính.
Cô đã xuyên qua mấy ngày, cuối cùng vòng sáng của nữ chính sắp xuất hiện rồi ư?
Bên cạnh không có hai cực phẩm luôn ngượng ngùng nói mình là nữ chính!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng cực phẩm này cũng sắp lên sân khấu ư?
Quả nhiên bà Lý không cô phụ kỳ vọng cao của Cố Thanh Thanh, thấy Cố Thanh Thanh là mở miệng mắng.
“Quỷ đòi nợ này, lá gan không nhỏ đâu! Còn dám đi nhảy sông? Sao mày không chết đuối luôn đi?”
“Trương Lan Hoa chỉ là mẹ kế, nó nói gì mày cũng tin sao? Trong nhà tao không lên tiếng, ai dám bán mày đi? Gặp phải chuyện chỉ biết chết, đầu óc của mày bị heo gặm à?”
“Không chết thì nhanh chóng theo tao về nhà, đừng ở đây giả chết, thật sự là muốn ăn vạ ở nơi này sao? Lý gia tao còn nhiều cháu gái chưa gả chồng như vậy, mày muốn hại bọn họ đều không gả đi được sao?”
Cố Thanh Thanh: “…”
Cố Thanh Thanh liếc mắt đánh giá bà cụ này từ trên xuống dưới, thực sự bất ngờ bà ta đến là bảo cô trở về.
Cô còn tưởng đám người Lý gia đều sẽ thấy tiền là sáng mắt, thấy cô như vậy còn có thể bán được 300 tệ, nói không chừng đám cháu gái trong nhà còn có thể bán được càng nhiều hơn!
Thấy Cố Thanh Thanh không nói lời nào, bà Lý dậm chân nói:
“Sao thế? Mày còn muốn ở lại nơi này ư? E ngại Lý gia đối xử không tốt với mày à? Còn không phải chỉ làm nhiều việc một chút? Có người nào không làm việc? Nhìn mày làm ra vẻ kìa, mày nghĩ là thanh niên trí thức tốt lắm ư?”
“Một tên trai bao từ thành phố tới, gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, công điểm cậu ta kiếm được còn không đủ cho cậu ta ăn, tương lai dựa vào cái gì nuôi sống mày? Mày còn bị bán cho cậu ta, tương lai cậu ta để mày vào mắt mới lạ, kiến thức của mày đúng là hạn hẹp, nhanh cút xuống cho tao.”
Đúng lúc này, Lục Hướng Dương mở cửa trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro