Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

18 Tuổi

Diệp Nịnh Manh

2024-08-05 23:55:55

Lục Hướng Dương từ chối: “Tôi ăn riêng, nồi và bếp đã chuẩn xong.”

Anh luôn sống ngày lành, khi không có điều kiện anh thế nào cũng được, nhưng có điều kiện thì anh vẫn sẽ chú ý.

Nồi và bếp riêng đã chuẩn bị xong, anh vốn không định luôn ăn chung.

Cố Thanh Thanh lập tức nói: “Sau này em nấu cơm cho anh.”

Lục Hướng Dương gật đầu.

Vương Vũ trợn tròn mắt:

“Không thể vứt bỏ tôi mà! Tài nghệ nấu nướng của em gái nhỏ tốt như vậy, cho tôi ăn chung với. Lão Lục, hai ta là anh em mà! Tôi muốn ở bên cạnh anh.”

Cố Thanh Thanh: “…”

Lục Hướng Dương: “…”

Trừng mắt với anh em tốt của mình một cái, biết anh ta là người hưởng thụ cuộc sống cũng thực sự không tiện vứt anh ta ra ngoài, vì thế đồng ý.

Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu trợn tròn mắt.

Bọn họ bị vứt bỏ sao?

Vương Vũ là người có tiền, anh ta không nấu cơm, cũng không để bụng được bao nhiêu công điểm, trong nhà thường xuyên gửi tiền cho anh ta.

Khi ăn cơm cùng với hai bọn họ đều là Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu nấu cơm, ngay cả bát đều do hai người rửa.

Vương Vũ ra tay hào phóng, hai người thực sự dính không ít ánh sáng.

Sau này không còn phúc lợi nữa sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh mắt hai người nhìn Cố Thanh Thanh lập tức trở nên hơi ai oán.

Ai oán thì ai oán, nhưng hai người đều là người thấu tình đạt lý, Vương Vũ và Lục Hướng Dương đều là người có tiền, một cô gái như Cố Thanh Thanh chỉ biết nấu cơm mà thôi, chuyện khác cô không làm được.

Sau này Vương Vũ và Lục Hướng Dương còn cần bọn họ làm nhiều việc khác, bọn họ vẫn có thể đi theo dính được thứ tốt.

Cho nên hai người bị tách ra như vậy.

Lục Hướng Dương và Vương Vũ chuẩn bị ít công cụ, chuẩn bị lên núi một chuyến.

Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu hưng phấn đi theo, nhìn xem, không phải chỗ tốt tới sao!

Đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Lục Hướng Dương nhớ tới còn chưa làm hộ khẩu cho cô nhóc này, vì thế nói với mấy người:

“Các anh đợi tôi một lát, tôi dẫn cô ấy đi chuyển hộ khẩu.”

Lục Hướng Dương dẫn theo Cố Thanh Thanh đến văn phòng của đại đội, tìm được đại đội trưởng Vương Chính Quốc, làm hộ khẩu cho Cố Thanh Thanh.

Vương Chính Quốc nhìn Cố Thanh Thanh trước mắt, lắp bắp kinh hãi: “Cô nhóc, sao cháu thay đổi nhiều như vậy?”

Cố Thanh Thanh cười nói:

“Anh Lục đối xử với cháu rất tốt! Mấy ngày nay cháu ăn cơm no, không còn chịu tội nhiều như trước nữa, mấy năm trước cháu cũng rất đẹp, mẹ cháu cũng đẹp.”

Vương Chính Quốc nhớ tới dáng vẻ khi nhỏ của Cố Thanh Thanh, lúc ấy Cố Thanh Thanh đi theo bên cạnh mẹ mình, được nuôi dưỡng cẩn thận, cả đại đội Hòe Hoa không có đứa bé nào xinh đẹp hơn cô.

“Sau này đi theo thanh niên trí thức Lục sống thật tốt.”

Vương Chính Quốc không gây khó dễ gì, nhanh chóng làm xong thủ tục cho Cố Thanh Thanh.

Hộ khẩu của cô rời khỏi Lý gia, nhưng vẫn ở đại đội Hòe Hoa.

Rời khỏi văn phòng đại đội, ánh mắt Lục Hướng Dương nhìn cô rất kỳ lạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Thanh Thanh kỳ lạ hỏi: “Làm sao vậy?”

“Em 18 tuổi à?”

Trong lòng Cố Thanh Thanh lập tức thấp thỏm, vội vàng nói:

“Em… Em sẽ không gây phiền phức cho anh, đảm bảo sẽ không quấn lấy anh, anh đừng đuổi em đi, em… Em không có chỗ để đi.”

Lúc này trong lòng Cố Thanh Thanh rất thấp thỏm, cô thật sự hơi lo lắng Lục Hướng Dương sẽ mặc kệ cô.

Năm nay cô 18 tuổi, ở nông thôn tuổi này có thể gả chồng, dân phong thời đại hiện giờ bảo thủ, quan hệ nam nữ quản rất nghiêm.

Một người đàn ông giống như Lục Hướng Dương, thu lưu một cô gái, chuyện này rất dễ chọc thị phi.

Trừ phi… Kết hôn!

Chỉ có loại quan hệ này, mới phù hợp.

Nhưng mà Cố Thanh Thanh biết, với dáng vẻ hiện giờ của mình Lục Hướng Dương tuyệt đối chướng mắt, Lục Hướng Dương gia thế tốt, ánh mắt chắc chắn cũng không bình thường, hắn sẽ không để mình trêu chọc phiền phức như vậy.

Mấy ngày nay ở chung, Cố Thanh Thanh cũng hiểu biết Lục Hướng Dương một chút, tên này mặt ngoài nhìn vô cùng lãnh khốc, thậm chí có chút lạnh lùng, nhưng làm người vô cùng lễ phép, giáo dưỡng rất tốt.

Loại người này một khi thành bạn, anh ta sẽ vui lòng che chở cô, nhưng mà…

Đến gần loại người này, cũng không dễ dàng.

Dựa theo ý nghĩ bình thường, hiện giờ giao tình của bọn họ không sâu, Lục Hướng Dương cách xa cô mới là quyết định bớt việc nhất.

Cô thoạt nhìn chỉ khoảng 13-14 tuổi, Lục Hướng Dương không biết rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi, có lẽ cho rằng cô chỉ là một đứa bé, tạm thời đặt bên cạnh cũng không có vấn đề gì.

Hiện giờ đã biết…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Số ký tự: 0