Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão
Ngây Người
Diệp Nịnh Manh
2024-08-05 23:55:55
“Cô gái nhỏ mà! Ăn cơm no chắc chắn khác với mỗi ngày luôn đói bụng.”
“Ồ! Nghe nói thanh niên trí thức Lục có tiền, xem ra Lý Thanh Thanh là đi hưởng phúc.”
Người xung quanh lập tức cười ha ha:
“Còn không phải sao? Có bao nhiêu cô gái nhỏ nhìn chằm chằm thanh niên trí thức Lục đấy! Nói ra Lý gia này đối xử với Lý Thanh Thanh không phúc hậu, nhưng tặng con bé cho thanh niên trí thức Lục, lại là chuyện vô cùng đúng đắn.”
“Ha ha ha ha ha…”
Mọi người trêu ghẹo nói giỡn, trong đám người cũng có một số cô gái đi làm, những người này có tâm tư đối với Lục Hướng Dương, mỗi người tức không chịu được.
Bên kia Lục Hướng Dương chạy tới: “Làm sao vậy?”
Cố Thanh Thanh dẫn anh tới chỗ đám lươn, ba con lươn kia vẫn vặn vẹo cơ thể mãnh liệt ở trên mặt đất, nhìn rất đáng sợ.
Cố Thanh Thanh chỉ vào lươn: “Em không dám bắt.”
Lục Hướng Dương nhìn thấy cảnh này, có chút không dám tin: “Em… Em vớt được trong nước lên sao?”
Cố Thanh Thanh gật đầu: “Trùng hợp bị em thấy được, cho nên thử vớt xem, nhưng em không dám bắt.”
Cô không dám, nhưng Lục Hướng Dương dám!
Đây là thứ tốt, tuyệt đối không thể buông tha.
Nhưng mà nơi này không có thứ gì đựng, không có chậu, không có thùng, Lục Hướng Dương hỏi:
“Có dây thừng không?”
Cố Thanh Thanh lắc đầu.
Lục Hướng Dương đi qua một chân giẫm một con lươn, lấy dây thừng dài nhỏ trong túi ra, là loại mảnh như dây giày cột vào đầu lươn.
Cố Thanh Thanh khiếp sợ, lươn còn có thể bị trói chặt sao?
Đúng là thái quá.
Ba con lươn được trói lại, giống y như xách cá xách lên.
Nhưng mà lươn vẫn còn sống, cơ thể còn cử động, Cố Thanh Thanh vẫn không dám cầm.
Cô gái 18 tuổi ở nông thôn đã có thể gả chồng, nhưng Cố Thanh Thanh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị lăn lộn giống y như cô bé 13-14 tuổi, vẻ mặt cô hơi sợ đứng một bên.
Nhìn thấy sắc mặt của cô gái nhỏ, Lục Hướng Dương cười nói:
“Lát nữa anh sẽ tan làm, hôm nay tan làm sớm, đến lúc đó anh sẽ mang về, dù sao thứ này không chết ngay được.”
Vóc dáng của anh rất cao, đứng trên đập chứa nước, tiếng cười nặng nề từ trong lồng ngực phát ra, sung sướng kèm theo nhẹ nhàng.
Mới làm thể lực sống xong, anh đầy người là mồ hôi, làn da màu lúa mạch được ánh chiều tà chiếu lên tỏa sáng, rõ ràng cả người đều là mồ hôi, quần áo ướt đẫm, nhưng không có một chút dáng vẻ lôi thôi chật vật.
Cố Thanh Thanh đứng ở đối diện nhìn anh, lúc này trong lòng chỉ có một cảm giác:
Tuổi trẻ thật tốt!
Đây không phải là thanh xuân đời trước cô vẫn luôn hướng tới nhưng không thể quay về đấy sao?
Cố Thanh Thanh cũng nở nụ cười: “Vậy em đợi anh một lát rồi cùng trở về.”
Cô gái nhỏ đã trở nên trắng hơn, đã có thể thấy được trông rất xinh đẹp.
Nếu không phải vết sẹo đen ở chỗ khóe mắt, lúc này Cố Thanh Thanh cũng coi như là một tiểu mỹ nhân, bởi vì ánh chiều tà chiếu rọi, cả người cô nhiễm lên một tầng vầng sáng, như được thêm một tầng lọc kính, che dấu không ít khuyết điểm trên làn da của cô, khiến mọi người nhìn cảm thấy dung mạo rất đáng yêu.
Tươi cười xán lạn này, khiến Lục Hướng Dương nhìn đến ngây người.
Tươi cười xán lạn như vậy, thật sự rất hiếm thấy trong sinh mệnh của anh.
Lươn được đặt trên đập chứa nước, chỗ bùn đất rất dễ trông thấy, Cố Thanh Thanh đi lấy rổ tre nhỏ úp ngược xuống đất đậy con lươn, còn dùng đá đè lên cố định, như vậy chúng nó sẽ không chạy trốn được.
Cố Thanh Thanh đi lấy nấm và tôm thả vào trong giỏ, tôm còn sống quẫy đạp, có rất nhiều bùn đất và cỏ vụn, có con nhảy vào trong bụi cỏ không tìm thấy.
Nhưng mà cô múc lần cuối lên ngoại trừ lươn cũng có ít tôm sông, cộng lại vẫn đủ một bát to.
Lục Hướng Dương giúp cô bắt tôm sông vào trong giỏ, nhìn thấy nhiều tôm sông như vậy, thật sự cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt quá lợi hại.
“Vậy mà em bắt được nhiều như thế!”
Cố Thanh Thanh cười mí mắt cong cong: “Vận may của em tốt mà!”
Ngoại trừ vận may tốt, dường như cũng không thể giải thích.
Cố Thanh Thanh xách giỏ:
“Em đi kiếm một ít ốc đinh, đó là thứ ngon dùng để nhắm rượu, lát nữa em cùng về nhà với các anh.”
Ốc đinh ư?
Lục Hướng Dương chưa từng ăn, nhưng anh biết đây là đồ ăn, gật đầu: “Được rồi, chú ý một chút, đừng để rơi vào trong nước.”
“Vâng, vâng!”
Cố Thanh Thanh xách giỏ, đi tới bên cạnh đập chứa nước.
Bên cạnh đập chứa nước có một loạt phiến đá, khi chạng vạng trên phiến đá có rất nhiều ốc đinh.
“Ồ! Nghe nói thanh niên trí thức Lục có tiền, xem ra Lý Thanh Thanh là đi hưởng phúc.”
Người xung quanh lập tức cười ha ha:
“Còn không phải sao? Có bao nhiêu cô gái nhỏ nhìn chằm chằm thanh niên trí thức Lục đấy! Nói ra Lý gia này đối xử với Lý Thanh Thanh không phúc hậu, nhưng tặng con bé cho thanh niên trí thức Lục, lại là chuyện vô cùng đúng đắn.”
“Ha ha ha ha ha…”
Mọi người trêu ghẹo nói giỡn, trong đám người cũng có một số cô gái đi làm, những người này có tâm tư đối với Lục Hướng Dương, mỗi người tức không chịu được.
Bên kia Lục Hướng Dương chạy tới: “Làm sao vậy?”
Cố Thanh Thanh dẫn anh tới chỗ đám lươn, ba con lươn kia vẫn vặn vẹo cơ thể mãnh liệt ở trên mặt đất, nhìn rất đáng sợ.
Cố Thanh Thanh chỉ vào lươn: “Em không dám bắt.”
Lục Hướng Dương nhìn thấy cảnh này, có chút không dám tin: “Em… Em vớt được trong nước lên sao?”
Cố Thanh Thanh gật đầu: “Trùng hợp bị em thấy được, cho nên thử vớt xem, nhưng em không dám bắt.”
Cô không dám, nhưng Lục Hướng Dương dám!
Đây là thứ tốt, tuyệt đối không thể buông tha.
Nhưng mà nơi này không có thứ gì đựng, không có chậu, không có thùng, Lục Hướng Dương hỏi:
“Có dây thừng không?”
Cố Thanh Thanh lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Hướng Dương đi qua một chân giẫm một con lươn, lấy dây thừng dài nhỏ trong túi ra, là loại mảnh như dây giày cột vào đầu lươn.
Cố Thanh Thanh khiếp sợ, lươn còn có thể bị trói chặt sao?
Đúng là thái quá.
Ba con lươn được trói lại, giống y như xách cá xách lên.
Nhưng mà lươn vẫn còn sống, cơ thể còn cử động, Cố Thanh Thanh vẫn không dám cầm.
Cô gái 18 tuổi ở nông thôn đã có thể gả chồng, nhưng Cố Thanh Thanh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị lăn lộn giống y như cô bé 13-14 tuổi, vẻ mặt cô hơi sợ đứng một bên.
Nhìn thấy sắc mặt của cô gái nhỏ, Lục Hướng Dương cười nói:
“Lát nữa anh sẽ tan làm, hôm nay tan làm sớm, đến lúc đó anh sẽ mang về, dù sao thứ này không chết ngay được.”
Vóc dáng của anh rất cao, đứng trên đập chứa nước, tiếng cười nặng nề từ trong lồng ngực phát ra, sung sướng kèm theo nhẹ nhàng.
Mới làm thể lực sống xong, anh đầy người là mồ hôi, làn da màu lúa mạch được ánh chiều tà chiếu lên tỏa sáng, rõ ràng cả người đều là mồ hôi, quần áo ướt đẫm, nhưng không có một chút dáng vẻ lôi thôi chật vật.
Cố Thanh Thanh đứng ở đối diện nhìn anh, lúc này trong lòng chỉ có một cảm giác:
Tuổi trẻ thật tốt!
Đây không phải là thanh xuân đời trước cô vẫn luôn hướng tới nhưng không thể quay về đấy sao?
Cố Thanh Thanh cũng nở nụ cười: “Vậy em đợi anh một lát rồi cùng trở về.”
Cô gái nhỏ đã trở nên trắng hơn, đã có thể thấy được trông rất xinh đẹp.
Nếu không phải vết sẹo đen ở chỗ khóe mắt, lúc này Cố Thanh Thanh cũng coi như là một tiểu mỹ nhân, bởi vì ánh chiều tà chiếu rọi, cả người cô nhiễm lên một tầng vầng sáng, như được thêm một tầng lọc kính, che dấu không ít khuyết điểm trên làn da của cô, khiến mọi người nhìn cảm thấy dung mạo rất đáng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tươi cười xán lạn này, khiến Lục Hướng Dương nhìn đến ngây người.
Tươi cười xán lạn như vậy, thật sự rất hiếm thấy trong sinh mệnh của anh.
Lươn được đặt trên đập chứa nước, chỗ bùn đất rất dễ trông thấy, Cố Thanh Thanh đi lấy rổ tre nhỏ úp ngược xuống đất đậy con lươn, còn dùng đá đè lên cố định, như vậy chúng nó sẽ không chạy trốn được.
Cố Thanh Thanh đi lấy nấm và tôm thả vào trong giỏ, tôm còn sống quẫy đạp, có rất nhiều bùn đất và cỏ vụn, có con nhảy vào trong bụi cỏ không tìm thấy.
Nhưng mà cô múc lần cuối lên ngoại trừ lươn cũng có ít tôm sông, cộng lại vẫn đủ một bát to.
Lục Hướng Dương giúp cô bắt tôm sông vào trong giỏ, nhìn thấy nhiều tôm sông như vậy, thật sự cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt quá lợi hại.
“Vậy mà em bắt được nhiều như thế!”
Cố Thanh Thanh cười mí mắt cong cong: “Vận may của em tốt mà!”
Ngoại trừ vận may tốt, dường như cũng không thể giải thích.
Cố Thanh Thanh xách giỏ:
“Em đi kiếm một ít ốc đinh, đó là thứ ngon dùng để nhắm rượu, lát nữa em cùng về nhà với các anh.”
Ốc đinh ư?
Lục Hướng Dương chưa từng ăn, nhưng anh biết đây là đồ ăn, gật đầu: “Được rồi, chú ý một chút, đừng để rơi vào trong nước.”
“Vâng, vâng!”
Cố Thanh Thanh xách giỏ, đi tới bên cạnh đập chứa nước.
Bên cạnh đập chứa nước có một loạt phiến đá, khi chạng vạng trên phiến đá có rất nhiều ốc đinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro