Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão
Loại Không Biết...
Diệp Nịnh Manh
2024-08-05 23:55:55
Kiếp trước khi Cố Thanh Thanh ở quê cũng từng bắt thứ này, đập chứa nước nay không khác đập chứa nước cô bắt ốc đinh kiếp trước, cũng có phiến đá như vậy, hẳn là sẽ có?
Tìm một lát, thật sự có.
Hơn nữa nước ở đập chứa nước thời đại này tương đối trong, nhìn thấy tận đáy, chỉ cần lấy ốc trên phiến đá ra là được.
Lục Hướng Dương trở về tiếp tục làm việc, Vương Vũ nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhìn thấy Lục Hướng Dương đè thứ gì ở dưới rổ, thứ kia rất nổi bật ở bên đường, bọn họ ở chỗ này nâng mắt là thấy được.
“Phía dưới rổ tre kia là gì thế?”
“Lươn, ba con lươn, cô gái nhỏ không dám bắt.”
Vương Vũ trợn to mắt: “Lươn sao? Cô ấy vớt được trong nước ra à? Dùng rổ sao?”
Lục Hướng Dương gật đầu.
Đừng nói là Vương Vũ, ngay cả Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu đều cảm thấy có cái nhìn mới:
“Thứ này có thể dùng rổ vớt ra ư?”
Lục Hướng Dương cười nói:
“Vận may tốt! Trời cũng đã sắp tối, mấy con này ra ngoài, buổi tối các anh bắt, không phải bắt trong nước à?”
Bắt như thế nào mọi người không rối rắm, mọi người chỉ cảm thấy thứ kia không phải thứ tốt.
“Thứ này có mùi tanh, ngon chỗ nào chứ?”
“Phí dầu, còn cắn người nữa, bắt lại còn tốn sức.”
“Tốt xấu gì cũng là thịt, cho nhiều dầu một chút có lẽ sẽ ăn ngon hơn.”
“Vẫn là thịt mỡ ăn ngon.”
“Ha ha ha ha đó là đương nhiên, có người nào không thích ăn thịt mỡ?”
“Sắp đến cuối năm, sẽ chia thịt!”
Nói tới chia thịt nhiệt tình của mọi người tăng vọt lên nhiều, rất nhiều người quanh năm suốt tháng chỉ khi chia thịt mới được ăn một chút, đợi tròn một năm.
Lại làm thêm một lát, mọi người kết thúc công việc đi trở về.
Hôm nay tan làm hơi sớm, bởi vì mấy ngày trước vẫn luôn làm việc nặng, hôm nay tan làm sớm để về nhà nghỉ ngơi.
Cố Thanh Thanh bắt được hai bát to ốc đinh, cảm thấy hài lòng.
Đi theo Lục Hướng Dương cùng trở về, có không ít người cảm thấy hiếm lạ đối với cô, ánh mắt nhìn cô tràn ngập tò mò.
“Cô nhóc! Cháu thay đổi quá nhiều, thím không dám nhận!”
“Đúng vậy! Thanh niên trí thức Lục cho cháu ăn gì ngon, mà cháu thay đổi nhiều như vậy?”
“Có phải thanh niên trí thức Lục nhà cháu có nhiều tiền lắm hay không? Nghe nói mỗi ngày các cháu đều có thịt ăn, có phải là thật hay không?”
Có mấy thím lá gan lớn thậm chí giở trò với cô, một lát thì sờ eo cô, một lát lại sờ mông cô.
“Ai da cô bé! Điều kiện của thanh niên trí thức Lục tốt như vậy, cháu cần phải nắm chắc đấy, nắm lấy cậu ấy sớm một chút.”
“Đúng vậy đúng vậy, nhìn dáng người xem, y như giá đậu. Nếu thanh niên trí thức Lục nỡ cho cháu ăn, vậy ăn nhiều một chút, để mông mẩy ngực to hơn. Thanh niên trí thức Lục huyết khí phương cương, đến lúc đó còn có thể giữ được sao?”
Cố Thanh Thanh: “…”
Mấy thím ở nông thôn lợi hại như vậy sao?
Giỏ của Cố Thanh Thanh được Lục Hướng Dương cầm lấy, lúc này cô tay không, rơi vào trong đám thím này muốn chạy cũng không chạy thoát.
Nghe mấy thím như sói như hổ trêu chọc suốt đường đi, Cố Thanh Thanh kiếp trước đã là bà cô cũng phải đỏ mặt, có thể thấy được công lực của mấy thím này.
...
Cũng may khu nhà ở của thanh niên trí thức không cùng một đường trong thôn, rất nhanh mọi người tách ra.
Cuối cùng Cố Thanh Thanh cũng được cứu trợ, nhìn gương mặt cô nhóc đỏ bừng, Vương Vũ lập tức cười ái muội liếc Lục Hướng Dương một cái, lúc này mới hỏi Cố Thanh Thanh:
“Mấy thím đó trêu chọc em sao?”
Cố Thanh Thanh trừng anh ta một cái, không nói chuyện.
“Ha ha ha ha ha…” Vương Vũ cười càng lợi hại hơn.
Anh ta và Lục Hướng Dương đều xuất thân từ thế gia nghề binh, thính lực rất tốt.
Lục Hướng Dương lợi hại hơn anh ta nhiều, anh ta còn nghe thấy được, anh ta không tin Lục Hướng Dương không nghe thấy.
Phía sau có mấy thanh niên trí thức nữ, trong đó có một cô gái nhìn xinh một chút, lúc này nhìn bóng dáng Cố Thanh Thanh ước gì có thể ăn cô.
“Loại không biết xấu hổ, cô ta làm hại anh Lục thảm như vậy, tốn mất mấy trăm tệ. Chỉ là loại bị bán mà thôi, vậy mà dám mơ ước gả cho anh Lục, tức chết tôi mất, nên tìm cơ hội giáo huấn cô ta.”
Người nói chuyện tên Trịnh Giai Giai, năm nay hai mươi tuổi, mới xuống nông thôn hơn một tháng, trên người vẫn còn khí chất của cô gái trong thành phố, nhìn nhỏ hơn một chút, làn da cũng trắng hơn cô gái trong thôn.
Tìm một lát, thật sự có.
Hơn nữa nước ở đập chứa nước thời đại này tương đối trong, nhìn thấy tận đáy, chỉ cần lấy ốc trên phiến đá ra là được.
Lục Hướng Dương trở về tiếp tục làm việc, Vương Vũ nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhìn thấy Lục Hướng Dương đè thứ gì ở dưới rổ, thứ kia rất nổi bật ở bên đường, bọn họ ở chỗ này nâng mắt là thấy được.
“Phía dưới rổ tre kia là gì thế?”
“Lươn, ba con lươn, cô gái nhỏ không dám bắt.”
Vương Vũ trợn to mắt: “Lươn sao? Cô ấy vớt được trong nước ra à? Dùng rổ sao?”
Lục Hướng Dương gật đầu.
Đừng nói là Vương Vũ, ngay cả Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu đều cảm thấy có cái nhìn mới:
“Thứ này có thể dùng rổ vớt ra ư?”
Lục Hướng Dương cười nói:
“Vận may tốt! Trời cũng đã sắp tối, mấy con này ra ngoài, buổi tối các anh bắt, không phải bắt trong nước à?”
Bắt như thế nào mọi người không rối rắm, mọi người chỉ cảm thấy thứ kia không phải thứ tốt.
“Thứ này có mùi tanh, ngon chỗ nào chứ?”
“Phí dầu, còn cắn người nữa, bắt lại còn tốn sức.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tốt xấu gì cũng là thịt, cho nhiều dầu một chút có lẽ sẽ ăn ngon hơn.”
“Vẫn là thịt mỡ ăn ngon.”
“Ha ha ha ha đó là đương nhiên, có người nào không thích ăn thịt mỡ?”
“Sắp đến cuối năm, sẽ chia thịt!”
Nói tới chia thịt nhiệt tình của mọi người tăng vọt lên nhiều, rất nhiều người quanh năm suốt tháng chỉ khi chia thịt mới được ăn một chút, đợi tròn một năm.
Lại làm thêm một lát, mọi người kết thúc công việc đi trở về.
Hôm nay tan làm hơi sớm, bởi vì mấy ngày trước vẫn luôn làm việc nặng, hôm nay tan làm sớm để về nhà nghỉ ngơi.
Cố Thanh Thanh bắt được hai bát to ốc đinh, cảm thấy hài lòng.
Đi theo Lục Hướng Dương cùng trở về, có không ít người cảm thấy hiếm lạ đối với cô, ánh mắt nhìn cô tràn ngập tò mò.
“Cô nhóc! Cháu thay đổi quá nhiều, thím không dám nhận!”
“Đúng vậy! Thanh niên trí thức Lục cho cháu ăn gì ngon, mà cháu thay đổi nhiều như vậy?”
“Có phải thanh niên trí thức Lục nhà cháu có nhiều tiền lắm hay không? Nghe nói mỗi ngày các cháu đều có thịt ăn, có phải là thật hay không?”
Có mấy thím lá gan lớn thậm chí giở trò với cô, một lát thì sờ eo cô, một lát lại sờ mông cô.
“Ai da cô bé! Điều kiện của thanh niên trí thức Lục tốt như vậy, cháu cần phải nắm chắc đấy, nắm lấy cậu ấy sớm một chút.”
“Đúng vậy đúng vậy, nhìn dáng người xem, y như giá đậu. Nếu thanh niên trí thức Lục nỡ cho cháu ăn, vậy ăn nhiều một chút, để mông mẩy ngực to hơn. Thanh niên trí thức Lục huyết khí phương cương, đến lúc đó còn có thể giữ được sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Thanh: “…”
Mấy thím ở nông thôn lợi hại như vậy sao?
Giỏ của Cố Thanh Thanh được Lục Hướng Dương cầm lấy, lúc này cô tay không, rơi vào trong đám thím này muốn chạy cũng không chạy thoát.
Nghe mấy thím như sói như hổ trêu chọc suốt đường đi, Cố Thanh Thanh kiếp trước đã là bà cô cũng phải đỏ mặt, có thể thấy được công lực của mấy thím này.
...
Cũng may khu nhà ở của thanh niên trí thức không cùng một đường trong thôn, rất nhanh mọi người tách ra.
Cuối cùng Cố Thanh Thanh cũng được cứu trợ, nhìn gương mặt cô nhóc đỏ bừng, Vương Vũ lập tức cười ái muội liếc Lục Hướng Dương một cái, lúc này mới hỏi Cố Thanh Thanh:
“Mấy thím đó trêu chọc em sao?”
Cố Thanh Thanh trừng anh ta một cái, không nói chuyện.
“Ha ha ha ha ha…” Vương Vũ cười càng lợi hại hơn.
Anh ta và Lục Hướng Dương đều xuất thân từ thế gia nghề binh, thính lực rất tốt.
Lục Hướng Dương lợi hại hơn anh ta nhiều, anh ta còn nghe thấy được, anh ta không tin Lục Hướng Dương không nghe thấy.
Phía sau có mấy thanh niên trí thức nữ, trong đó có một cô gái nhìn xinh một chút, lúc này nhìn bóng dáng Cố Thanh Thanh ước gì có thể ăn cô.
“Loại không biết xấu hổ, cô ta làm hại anh Lục thảm như vậy, tốn mất mấy trăm tệ. Chỉ là loại bị bán mà thôi, vậy mà dám mơ ước gả cho anh Lục, tức chết tôi mất, nên tìm cơ hội giáo huấn cô ta.”
Người nói chuyện tên Trịnh Giai Giai, năm nay hai mươi tuổi, mới xuống nông thôn hơn một tháng, trên người vẫn còn khí chất của cô gái trong thành phố, nhìn nhỏ hơn một chút, làn da cũng trắng hơn cô gái trong thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro