[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Đây Là Vợ Anh?...
2024-08-19 00:14:48
Anh lục tìm trong ba lô của mình lấy ra đồ của Khương Niệm: “Lúc tôi đi đã để lại tiền cho bọn Chu Tuấn, những đồ cần thiết trong nhà bọn họ đã đặt mua đủ cả, cô về phòng là có thể nghỉ ngơi.”
Khương Niệm gật đầu, đón lấy bọc đồ mà Lục Duật đưa tới, đi về phía gian phòng ngủ đầu tiên của dãy nhà phía đông.
Cô hiểu rõ ý của Lục Duật, ngại bọn họ ở cùng một chỗ sẽ bị người khác đàm tiếu.
Vừa đi được hai bước, trong viện bên cạnh vang tới tiếng ồn ào.
Tiếng hét của phụ nữ cách một bức tường vẫn thấy thấy chói tai, lời mắng chửi càng thêm khó nghe.
“Lưu Cương, anh là cái đồ chó, bà đây liều mạng với anh! Anh rõ ràng mắt đi mày lại với Trịnh Hồng, sao không dám thể hiện rõ ra, nói ra việc Lưu Cường nhà anh ăn trong chén nhìn trong nồi, Lưu Cường anh là đồ chó chết nhớ thương vợ người khác!”
“Cô còn nói bậy ông đây sẽ đánh cô!”
“Đến đánh đi! Anh đánh đi, ai không đánh là cháu chắt!.”
Ồn ào ầm ĩ.
Bên ngoài có tiếng bước chân chạy tới nhà bên cạnh, đều là đám phụ nữ và trẻ con hàng xóm láng giềng thích hóng hớt. Mọi người đều biết nhà Lưu doanh trưởng ba ngày ồn ào một trận nhỏ, năm ngày ầm ĩ một trận lớn, chưa từng ngừng nghỉ qua.
Cổng đã đóng kín nên Khương Niệm cũng không nhìn thấy bên ngoài thế nào, chỉ nghe thấy âm thanh có trẻ cùng phụ nữ nói chuyện, đều là chuyện nhà Lưu Cường lại cãi nhau.
Lục Duật nhíu mày, bỏ ba lô xuống: “Tôi đi sang đó xem thế nào.”
Khương Niệm ôm bọc đồ gật đầu, chờ khi Lục Duật sang nhà bên cạnh rồi, cô mới nâng đôi mắt sáng ngời, vội chạy tới bên cạnh bức tường, ôm gốc cây khô để dưới chân, vịn đầu tường nhòm qua xem náo nhiệt.
Không còn cách nào cả.
Cô cũng có một bụng hóng hớt.
Trong sân bên cạnh, mặt Lưu doanh trưởng bị Từ Yến cào rách vài vết máu, Lục Duật sang tới nơi mới tách hai người bọn họ ra. Thấy Lục Duật tới, hai bà thím già cũng đi tới khuyên can, trong nhất thời, cả sân đều sôi nổi ầm ĩ.
Từ Yến tóc tai hỗn độn, quần áo cũng xô lệch, vừa khóc vừa mắng: “Tôi sinh con trai cho nhà họ Lưu anh, anh trộm sau lưng tôi mắt đi mày lại với Trịnh Hồng. Nếu như không có người ngoài, có phải anh và Trịnh Hồng đều lăn vào đến giường chứ gì!.”
Lời nói càng lúc càng khó nghe.
Lưu Cường tức đến nghiến rằng, chỉ vào mặt Từ Yến: “Nếu cô còn nói bậy, có tin ông đây xé miệng cô ra không hả?!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Niệm gật đầu, đón lấy bọc đồ mà Lục Duật đưa tới, đi về phía gian phòng ngủ đầu tiên của dãy nhà phía đông.
Cô hiểu rõ ý của Lục Duật, ngại bọn họ ở cùng một chỗ sẽ bị người khác đàm tiếu.
Vừa đi được hai bước, trong viện bên cạnh vang tới tiếng ồn ào.
Tiếng hét của phụ nữ cách một bức tường vẫn thấy thấy chói tai, lời mắng chửi càng thêm khó nghe.
“Lưu Cương, anh là cái đồ chó, bà đây liều mạng với anh! Anh rõ ràng mắt đi mày lại với Trịnh Hồng, sao không dám thể hiện rõ ra, nói ra việc Lưu Cường nhà anh ăn trong chén nhìn trong nồi, Lưu Cường anh là đồ chó chết nhớ thương vợ người khác!”
“Cô còn nói bậy ông đây sẽ đánh cô!”
“Đến đánh đi! Anh đánh đi, ai không đánh là cháu chắt!.”
Ồn ào ầm ĩ.
Bên ngoài có tiếng bước chân chạy tới nhà bên cạnh, đều là đám phụ nữ và trẻ con hàng xóm láng giềng thích hóng hớt. Mọi người đều biết nhà Lưu doanh trưởng ba ngày ồn ào một trận nhỏ, năm ngày ầm ĩ một trận lớn, chưa từng ngừng nghỉ qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổng đã đóng kín nên Khương Niệm cũng không nhìn thấy bên ngoài thế nào, chỉ nghe thấy âm thanh có trẻ cùng phụ nữ nói chuyện, đều là chuyện nhà Lưu Cường lại cãi nhau.
Lục Duật nhíu mày, bỏ ba lô xuống: “Tôi đi sang đó xem thế nào.”
Khương Niệm ôm bọc đồ gật đầu, chờ khi Lục Duật sang nhà bên cạnh rồi, cô mới nâng đôi mắt sáng ngời, vội chạy tới bên cạnh bức tường, ôm gốc cây khô để dưới chân, vịn đầu tường nhòm qua xem náo nhiệt.
Không còn cách nào cả.
Cô cũng có một bụng hóng hớt.
Trong sân bên cạnh, mặt Lưu doanh trưởng bị Từ Yến cào rách vài vết máu, Lục Duật sang tới nơi mới tách hai người bọn họ ra. Thấy Lục Duật tới, hai bà thím già cũng đi tới khuyên can, trong nhất thời, cả sân đều sôi nổi ầm ĩ.
Từ Yến tóc tai hỗn độn, quần áo cũng xô lệch, vừa khóc vừa mắng: “Tôi sinh con trai cho nhà họ Lưu anh, anh trộm sau lưng tôi mắt đi mày lại với Trịnh Hồng. Nếu như không có người ngoài, có phải anh và Trịnh Hồng đều lăn vào đến giường chứ gì!.”
Lời nói càng lúc càng khó nghe.
Lưu Cường tức đến nghiến rằng, chỉ vào mặt Từ Yến: “Nếu cô còn nói bậy, có tin ông đây xé miệng cô ra không hả?!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro