[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Tôi Không Phải...
2024-08-19 00:14:48
Từ Yến ưỡn ngực tiến đến: “Đây, tôi đây, anh đến xé đi! Hôm nay bà đây xem anh có dám hay không?”
Hai bà thím già kéo Từ Yến, Lục Duật kéo Lưu Cường, tách hai người bọn họ ra khuyên bảo.
Khương Niệm nghe Lục Duật răn dạy Lưu Cường có tình có lý, lại nghe thấy Từ Yến lụng bụng chuyện xưa thóc cũ của Lưu Cường và Trịnh Hồng từ mấy năm trước. Đang nghe nhập tâm, bất thình lình đối diện với ánh mắt Lục Duật nhìn về phía cô.
Khương Niệm: ...
Cô vội vã cúi đầu, nhảy xuống khỏi khúc gỗ, trốn vèo vào trong gian phòng ở đầu tiên dãy nhà phía Đông.
Khương Niệm chỉ ở trong phòng không hề đi ra ngoài. Bên trong phòng sắp xếp hết sức đơn giản, gồm một chiếc giường và một cái bàn, còn có một chiếc tủ quần áo nhỏ làm bằng gỗ. Ngẩng đầu lên là có thể thấy các xà nhà bắc nóc, nhưng tổng thể thì tốt hơn nhiều so với ở nông thôn.
Cô lấy toàn bộ quần áo và giày dép trong túi vải bố ra ngoài, bỏ vào tủ quần áo. Nguyên chủ chỉ có ba bốn bộ, bộ nào cũng đầy mụn vá, có thể nói rằng không có bộ nào có thể mặc ra ngoài cho tử tế.
Âm thanh ầm ĩ bên ngoài dần nhỏ lại, cuối cùng trở nên an tĩnh.
Cổng được mở ra, Khương Niệm nghe thấy tiếng động, nhanh chóng về mép giường ngồi xuống.
“Chị dâu, cô ra đây một chút.”
Giọng nói Lục Duật truyền từ bên ngoài vào, trong giọng nói không nghe ra vui hay giận.
Khương Niệm nén sự bất an trong lòng, đứng dậy đi ra mở cửa. Một tay cầm then cửa, một tay nắm chặt góc áo, lo lắng sợ hãi cúi gằm đầu xuống, co vai rụt cổ giống y hệt nguyên chủ tự ti nhút nhát mười phần.
Lục Duật thấy cô như vậy, lời dạy dỗ đến bên miệng rồi lại nuốt ngược trở lại, chuyển đề tài: “Đến giờ ăn cơm trưa rồi, tôi tới nhà ăn lấy cơm, cô muốn ăn gì?”
Khương Niệm cúi đầu nhìn mũi chân, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cái gì cũng được, tôi không kén chọn.”
“Được.”
Lục Duật trả lời.
Thấy anh xoay người rời đi, Khương Niệm thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng anh sẽ hỏi tội đó. Cô vừa ngẩng đầu thở hắt ra thì bất chợt lại đụng phải ánh mắt Lục Duật xoay người liếc tới. Lúc này cúi đầu cũng không phải mà ngẩng đầu cũng không được, khóe miệng cô cứng đờ, bật ra một câu: “Còn có chuyện gì à?”
Lục Duật nhìn cô: “Bò góc tường không hay, nếu như để cho Từ Yến thấy sẽ không tránh được chuyện tranh chấp.”
Khương Niệm: ...
Cô cảm giác được mặt nóng rát.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai bà thím già kéo Từ Yến, Lục Duật kéo Lưu Cường, tách hai người bọn họ ra khuyên bảo.
Khương Niệm nghe Lục Duật răn dạy Lưu Cường có tình có lý, lại nghe thấy Từ Yến lụng bụng chuyện xưa thóc cũ của Lưu Cường và Trịnh Hồng từ mấy năm trước. Đang nghe nhập tâm, bất thình lình đối diện với ánh mắt Lục Duật nhìn về phía cô.
Khương Niệm: ...
Cô vội vã cúi đầu, nhảy xuống khỏi khúc gỗ, trốn vèo vào trong gian phòng ở đầu tiên dãy nhà phía Đông.
Khương Niệm chỉ ở trong phòng không hề đi ra ngoài. Bên trong phòng sắp xếp hết sức đơn giản, gồm một chiếc giường và một cái bàn, còn có một chiếc tủ quần áo nhỏ làm bằng gỗ. Ngẩng đầu lên là có thể thấy các xà nhà bắc nóc, nhưng tổng thể thì tốt hơn nhiều so với ở nông thôn.
Cô lấy toàn bộ quần áo và giày dép trong túi vải bố ra ngoài, bỏ vào tủ quần áo. Nguyên chủ chỉ có ba bốn bộ, bộ nào cũng đầy mụn vá, có thể nói rằng không có bộ nào có thể mặc ra ngoài cho tử tế.
Âm thanh ầm ĩ bên ngoài dần nhỏ lại, cuối cùng trở nên an tĩnh.
Cổng được mở ra, Khương Niệm nghe thấy tiếng động, nhanh chóng về mép giường ngồi xuống.
“Chị dâu, cô ra đây một chút.”
Giọng nói Lục Duật truyền từ bên ngoài vào, trong giọng nói không nghe ra vui hay giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Niệm nén sự bất an trong lòng, đứng dậy đi ra mở cửa. Một tay cầm then cửa, một tay nắm chặt góc áo, lo lắng sợ hãi cúi gằm đầu xuống, co vai rụt cổ giống y hệt nguyên chủ tự ti nhút nhát mười phần.
Lục Duật thấy cô như vậy, lời dạy dỗ đến bên miệng rồi lại nuốt ngược trở lại, chuyển đề tài: “Đến giờ ăn cơm trưa rồi, tôi tới nhà ăn lấy cơm, cô muốn ăn gì?”
Khương Niệm cúi đầu nhìn mũi chân, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cái gì cũng được, tôi không kén chọn.”
“Được.”
Lục Duật trả lời.
Thấy anh xoay người rời đi, Khương Niệm thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng anh sẽ hỏi tội đó. Cô vừa ngẩng đầu thở hắt ra thì bất chợt lại đụng phải ánh mắt Lục Duật xoay người liếc tới. Lúc này cúi đầu cũng không phải mà ngẩng đầu cũng không được, khóe miệng cô cứng đờ, bật ra một câu: “Còn có chuyện gì à?”
Lục Duật nhìn cô: “Bò góc tường không hay, nếu như để cho Từ Yến thấy sẽ không tránh được chuyện tranh chấp.”
Khương Niệm: ...
Cô cảm giác được mặt nóng rát.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro