[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Đây Là Ý Gì? 1
2024-08-19 00:14:48
Đi ra đến cổng, giọng nói Lục Duật lại tiếp tục truyền đến: “Trưa nay tôi đi đất phần trăm nhổ cỏ, sẽ không quay về đâu.”
Cổng viện đóng lại, tiếng bước chân dần đi xa.
Tiếng kèn hiệu lệnh ở bộ đội vang lên, nghe mà lòng người phấn chấn.
Khương Niệm lau nước mắt, cũng không còn tâm trạng ăn cơm. Nhưng lại nghĩ tới thời đại này lương thực quý giá, lại bê bát canh trứng lên uống hết, cầm chén bát tới phòng bếp rửa sạch sẽ.
Trên thớt để bồn tráng men hồng, bên trong là thịt gà Lục Duật mới rửa sạch qua nước giếng lạnh.
Cô quyết định trưa nay sẽ hầm canh thịt gà mang ra ruộng cho Lục Duật.
Khương Niệm đặt thịt gà lên thớt băm thành miếng, lại bỏ thịt vào nước giếng lạnh rửa qua.
Tuy rằng đang là mùa hè nhưng nước giếng đúng là mát lạnh.
Đến khi cô cho toàn bộ thịt gà đựng vào bồn tráng men hồng xong, lại trộn gia vị thì nghe thấy giọng Phùng Mai vọng từ bên ngoài vào.
“Khương Niệm...”
Khương Niệm hướng ra bên ngoài cửa sổ hô: “Em ở nhà bếp này.”
Phùng Mai đi vào, thấy một bồn tráng men đầy thịt gà, kinh ngạc trợn trừng mắt: “Ông trời ơi, đám thịt gà này tốn không ít tiền đâu?”
Hỏi vậy làm cho Khương Niệm không biết trả lời thế nào.
Là Lục Duật mua, cô không biết.
Nhưng những năm tháng này hẳn là khó mua thịt gà, vì thế gật đầu: “Tối hôm qua Lục Duật đi mua mang về.”
Trong mắt Phùng Mai có sự hâm mộ, nhưng không có mặt dày cầu thịt của người khác: “Lục phó đoàn đối với người chị dâu như em tốt qúa, không còn gì để chê. Hiện tại cậu ta cũng có tuổi rồi, nên làm mai, em cũng coi như là nửa chị dâu ruột của cậu ta, thì nên để việc này ở trong lòng.”
Khương Niệm cười: “Nhất định rồi.”
Cốt truyện trong sách, nam chính thuộc về nữ chính, cô tính toán thời gian, nữ chính chắc hẳn sắp tới báo danh ở bệnh viện. Đến khi đó cô giả vờ bị bệnh để cho Lục Duật mang cô tới bệnh viện, hai người chỉ cần thấy mặt, là cốt truyện có thể trở lại quỹ đạo.
Đến lúc đó cô cũng có cơ hội quay trở về rồi.
Nghĩ như vậy, tâm trạng mù mịt ban sáng của Khương Niệm cũng tan đi nhiều, cuối cũng chuyển biến tốt đẹp.
Cô cho gia vị vào từng chén riêng, quay đầu lại thấy Phùng Mai thỉnh thoảng lại nhìn về phía bồn tráng men đựng thịt gà, liền nói: “Chị Phùng, đến trưa em hầm xong thịt gà thì mời mọi người một bát nhé, để cho hai đứa trẻ nếm thử một chút.”
Phùng Mai nghe thấy vậy mắt sáng rực lên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cổng viện đóng lại, tiếng bước chân dần đi xa.
Tiếng kèn hiệu lệnh ở bộ đội vang lên, nghe mà lòng người phấn chấn.
Khương Niệm lau nước mắt, cũng không còn tâm trạng ăn cơm. Nhưng lại nghĩ tới thời đại này lương thực quý giá, lại bê bát canh trứng lên uống hết, cầm chén bát tới phòng bếp rửa sạch sẽ.
Trên thớt để bồn tráng men hồng, bên trong là thịt gà Lục Duật mới rửa sạch qua nước giếng lạnh.
Cô quyết định trưa nay sẽ hầm canh thịt gà mang ra ruộng cho Lục Duật.
Khương Niệm đặt thịt gà lên thớt băm thành miếng, lại bỏ thịt vào nước giếng lạnh rửa qua.
Tuy rằng đang là mùa hè nhưng nước giếng đúng là mát lạnh.
Đến khi cô cho toàn bộ thịt gà đựng vào bồn tráng men hồng xong, lại trộn gia vị thì nghe thấy giọng Phùng Mai vọng từ bên ngoài vào.
“Khương Niệm...”
Khương Niệm hướng ra bên ngoài cửa sổ hô: “Em ở nhà bếp này.”
Phùng Mai đi vào, thấy một bồn tráng men đầy thịt gà, kinh ngạc trợn trừng mắt: “Ông trời ơi, đám thịt gà này tốn không ít tiền đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hỏi vậy làm cho Khương Niệm không biết trả lời thế nào.
Là Lục Duật mua, cô không biết.
Nhưng những năm tháng này hẳn là khó mua thịt gà, vì thế gật đầu: “Tối hôm qua Lục Duật đi mua mang về.”
Trong mắt Phùng Mai có sự hâm mộ, nhưng không có mặt dày cầu thịt của người khác: “Lục phó đoàn đối với người chị dâu như em tốt qúa, không còn gì để chê. Hiện tại cậu ta cũng có tuổi rồi, nên làm mai, em cũng coi như là nửa chị dâu ruột của cậu ta, thì nên để việc này ở trong lòng.”
Khương Niệm cười: “Nhất định rồi.”
Cốt truyện trong sách, nam chính thuộc về nữ chính, cô tính toán thời gian, nữ chính chắc hẳn sắp tới báo danh ở bệnh viện. Đến khi đó cô giả vờ bị bệnh để cho Lục Duật mang cô tới bệnh viện, hai người chỉ cần thấy mặt, là cốt truyện có thể trở lại quỹ đạo.
Đến lúc đó cô cũng có cơ hội quay trở về rồi.
Nghĩ như vậy, tâm trạng mù mịt ban sáng của Khương Niệm cũng tan đi nhiều, cuối cũng chuyển biến tốt đẹp.
Cô cho gia vị vào từng chén riêng, quay đầu lại thấy Phùng Mai thỉnh thoảng lại nhìn về phía bồn tráng men đựng thịt gà, liền nói: “Chị Phùng, đến trưa em hầm xong thịt gà thì mời mọi người một bát nhé, để cho hai đứa trẻ nếm thử một chút.”
Phùng Mai nghe thấy vậy mắt sáng rực lên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro