[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ

Khóc Gì Chứ? 6

2024-08-19 00:14:48

Trải qua trò khôi hài, Khương Niệm hoàn toàn tỉnh ngủ.

Cô nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, cho đến tận khi trời tờ mờ sáng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, biết là Lục Duật đã thức dậy.

Khương Niệm cũng dậy mặc xong quần áo và đeo giầy, mở đèn lên nhìn vào gương, thấy miệng vết thương trên đầu đã tốt lên nhiều. Cô chải tóc gọn gang, bện thành hai bím tóc rồi mới mở cửa phòng đi ra ngoài, thấy Lục Duật đang rửa lại thịt gà mua về hôm qua.

Nhìn thấy Khương Niệm bước ra, Lục Duật bưng bồn vào trong bếp: “Cô ngủ tiếp một lát nữa đi, tôi nấu bữa sáng cho.”

Khương Niệm nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi ngủ đủ rồi.”

Cô đi tới bên cạnh giếng nước, múc nước đánh răng rửa mặt, nghe thấy âm thanh nhóm lửa thái rau từ trong nhà bếp truyền ra. Nhanh nhẹn rửa tay sạch sẽ đi vào nhà bếp, đã thấy Lục Duật đem đồ ăn thái tốt bỏ vào trong nồi đảo.

Vì thế cô tự giác ngồi ở trước cửa lò thêm củi lửa.

Lục Duật nhìn Khương Niệm đang bỏ thêm củi vào trong miệng lò, ánh lửa lay động hắt vào trên mặt cô. Cô vẫn cúi đầu như trước, vừa lúc anh có thể nhìn thấy vết thương trên trán cô đã lành được mấy phần.

Lục Duật không ngờ nhìn Khương Niệm gầy yếu như vậy mà bạo phát âm thanh còn rất lớn.

Tối hôm qua nghe thấy cô kêu to, khiến anh bừng tỉnh trong nháy mắt.

Bữa sáng xào một món ăn, hấp lại bốn cái bánh bao trắng, hầm cháo, thêm một bát canh trứng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bữa sáng được bê lên bàn, Khương Niệm nhìn bát canh trứng ở trước mặt, mắt chớp chớp, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Lục Duật ở đối diện. Lục Duật uống một ngụm cháo, nhai nuốt rồi nói: “Ăn đi.”

Khương Niệm mín môi cúi đầu, trong lòng thấy hụt hẫng.

Nếu nguyên chủ lúc đó kiên trì thêm vài phút,, chờ được Lục Duật quay về, vậy thì cô sẽ không xuyên tới đây, mà nguyên chủ cũng có thể theo Lục Duật hưởng cuộc sống tốt đẹp. Như vậy cô không phải âm dương cách biệt với người nhà rồi.

Cũng không biết cha mẹ, ông bà nội hiện tại thế nào.

Khương Niệm hít hít cái mũi, không kìm được mà khóc thành tiếng.

Vì thế cái miệng nhỏ vừa ăn vừa thút thít khóc.

Động tác ăn cơm của Lục Duật cứng đờ, ngẩng đầu thấy Khương Niệm khóc đến mức bả vai run rẩy, nhíu mày hỏi: “Sao lại khóc?”

Khương Niệm uống một ngụm canh trứng, giọng nói mang theo nức nở: “Tôi nhớ anh trai anh.”

Lục Duật không hỏi nữa, nhanh chóng ăn cho xong, quay về phòng mặc quân phục. Khi đi ngang qua Khương Niệm nói một câu: “Chị dâu, người sống cần nhìn về tương lai.”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ

Số ký tự: 0