[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Đây Là Ý Gì? 5
2024-08-19 00:14:48
Nói xong cô nắm góc áo, cố ý trước mặt Lưu Cường tỏ vẻ tò mò nhìn về phía sân viện nhà Trịnh Hồng, nhấp nhấp khóe môi, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lưu Cường sợ cô hiểu nhầm, cũng sợ cô là chị dâu phó đoàn Lục có ấn tượng không tốt với anh ta.
Dù sao lần đầu tiên cô và phó đoàn Lục tới đây lại gặp phải lúc anh ta cãi nhau với Từ Yến. Tối hôm qua lại thêm việc Từ Yến dọa người ta, nếu như nay bị cô hiểu lầm giữa hắn ta và Trịnh Hồng có gì đó, vậy truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người chỉ trỏ nói bậy.
Đến lúc đó ầm ĩ bên trên nghe được tiếng gió, chính ủy lại tìm tới hắn ta nói chuyện thì phiền toái lớn rồi.
Lưu Cường vội vàng giải thích: “Đồng chí Trịnh Hồng bị trẹo chân, tôi lại tiện đường, nên thuận tiện giúp cô ấy lấy cơm từ nhà ăn đem về.”
Khương Niệm “A” một tiếng: “Đồng chí Trịnh Hồng lại bị trẹo chân nữa à?”
Lưu Cường ngẩn người ra, không hiểu vì sao cô nói lại bị?
Ngay lập tức hỏi: “Sao cô lại nói vậy?’.”
Khương Niệm bừng tỉnh “À” một tiếng nói: “Ngày hôm qua trên đường tôi và chị Phùng đi tới thăm ruộng đất phần trăm mà đơn vị phân cho chúng tôi, có gặp được đồng chí Trịnh Hồng cùng con trai cô ấy đi từ Cung Tiêu Xã về, trên tay có cầm theo một gói bánh hạch đào. Cô ấy đi đường nhanh nhẹn, nên tôi tưởng trẹo chân hôm trước đã khỏi rồi cơ.”
Cô cố ý nói ra chị Phùng, nếu như Lưu Cường có lòng dò hỏi, chị Phùng cũng coi như là nhân chứng.
Lưu Cường hạ mi mắt, im lặng một lúc.
Buổi sáng hôm nay, Trịnh Hồng đứng ở ngoài cửa nhà gọi anh ta, đưa cho anh ta hộp nhôm đựng cơm, nhờ trưa nay tới nhà ăn lấy hộ. Hôm trước chân cô ấy bị trẹo còn chưa khỏi, nên đành nhờ anh ta, nên anh ta mới đồng ý hỗ trợ.
Lưu Cưởng ngước mắt nhìn Khương Niệm, không nói thêm gì khá, chỉ nói: “Nhà nấu cơm xong rồi, tôi về trước đây.”
Khương Niệm gật gật đầu, nhìn theo bóng dáng Lưu Cường chạy trối chết, ánh mắt dần lạnh lẽo.
Loại chồng này là ghê tởm nhất.
Không biết từ chối là gì, không biết tị hiềm, càng không biết đặt bản thân vào hoàn cảnh của vợ mình mà suy nghĩ về sự việc.
Lúc Khương Niệm đi ngang qua cổng nhà Trịnh Hồng còn cảm thấy không thoải mái.
Chính giữa trưa đúng là thời điểm nóng nhất.
Khương Niệm đi tới đất ruộng phần trăm, thấy áo quân phục gập gọn gàng để ở đầu bờ ruộng. Lục Duật mặc áo trong cùng quần quân phục, đang cong lưng nhổ cỏ nhanh như máy, bàn tay to quơ một cái là được một đám, trong khi cô phải dùng hết sức mới nhổ được thì Lục Duật chỉ cần tiện tay là nhổ một đám lớn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Cường sợ cô hiểu nhầm, cũng sợ cô là chị dâu phó đoàn Lục có ấn tượng không tốt với anh ta.
Dù sao lần đầu tiên cô và phó đoàn Lục tới đây lại gặp phải lúc anh ta cãi nhau với Từ Yến. Tối hôm qua lại thêm việc Từ Yến dọa người ta, nếu như nay bị cô hiểu lầm giữa hắn ta và Trịnh Hồng có gì đó, vậy truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người chỉ trỏ nói bậy.
Đến lúc đó ầm ĩ bên trên nghe được tiếng gió, chính ủy lại tìm tới hắn ta nói chuyện thì phiền toái lớn rồi.
Lưu Cường vội vàng giải thích: “Đồng chí Trịnh Hồng bị trẹo chân, tôi lại tiện đường, nên thuận tiện giúp cô ấy lấy cơm từ nhà ăn đem về.”
Khương Niệm “A” một tiếng: “Đồng chí Trịnh Hồng lại bị trẹo chân nữa à?”
Lưu Cường ngẩn người ra, không hiểu vì sao cô nói lại bị?
Ngay lập tức hỏi: “Sao cô lại nói vậy?’.”
Khương Niệm bừng tỉnh “À” một tiếng nói: “Ngày hôm qua trên đường tôi và chị Phùng đi tới thăm ruộng đất phần trăm mà đơn vị phân cho chúng tôi, có gặp được đồng chí Trịnh Hồng cùng con trai cô ấy đi từ Cung Tiêu Xã về, trên tay có cầm theo một gói bánh hạch đào. Cô ấy đi đường nhanh nhẹn, nên tôi tưởng trẹo chân hôm trước đã khỏi rồi cơ.”
Cô cố ý nói ra chị Phùng, nếu như Lưu Cường có lòng dò hỏi, chị Phùng cũng coi như là nhân chứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Cường hạ mi mắt, im lặng một lúc.
Buổi sáng hôm nay, Trịnh Hồng đứng ở ngoài cửa nhà gọi anh ta, đưa cho anh ta hộp nhôm đựng cơm, nhờ trưa nay tới nhà ăn lấy hộ. Hôm trước chân cô ấy bị trẹo còn chưa khỏi, nên đành nhờ anh ta, nên anh ta mới đồng ý hỗ trợ.
Lưu Cưởng ngước mắt nhìn Khương Niệm, không nói thêm gì khá, chỉ nói: “Nhà nấu cơm xong rồi, tôi về trước đây.”
Khương Niệm gật gật đầu, nhìn theo bóng dáng Lưu Cường chạy trối chết, ánh mắt dần lạnh lẽo.
Loại chồng này là ghê tởm nhất.
Không biết từ chối là gì, không biết tị hiềm, càng không biết đặt bản thân vào hoàn cảnh của vợ mình mà suy nghĩ về sự việc.
Lúc Khương Niệm đi ngang qua cổng nhà Trịnh Hồng còn cảm thấy không thoải mái.
Chính giữa trưa đúng là thời điểm nóng nhất.
Khương Niệm đi tới đất ruộng phần trăm, thấy áo quân phục gập gọn gàng để ở đầu bờ ruộng. Lục Duật mặc áo trong cùng quần quân phục, đang cong lưng nhổ cỏ nhanh như máy, bàn tay to quơ một cái là được một đám, trong khi cô phải dùng hết sức mới nhổ được thì Lục Duật chỉ cần tiện tay là nhổ một đám lớn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro