[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Đây Là Ý Gì? 6
2024-08-19 00:14:48
Trên bờ ruộng là hai đống cỏ dại đã nhổ, đám cỏ dại đã được nhổ gần xong.
Khương Niệm đi tới nơi đã nóng bức sắp không chịu nổi, cô đứng ở dưới bóng cây, hướng về phía xa gọi: “Lục Duật, lại đây ăn cơm.”
Người đàn ông ở cách đó không xa nghe thấy tiếng gọi trong trẻo, đứng dậy quay đầu lại. Thấy là Khương Niệm mang theo rổ và bình giữ nhiệt đứng dưới gốc cây, trong mắt hiện lên sự king ngạc.
Anh cứ tưởng Khương Niệm có một mình sẽ không dám ra ngoài, nên tính toán nhổ cỏ xong sẽ tới nhà ăn ăn tạm qua bữa.
Lục Duật vỗ vỗ đất trên tay, bước tới dưới bóng cây thấy gương mặt của Khương Niệm bị phơi hồng lên. Nghĩ tới cô bưng mấy thứ này đi dưới cái nắng giữa trưa tới đây, bỗng nhiên cảm thấy Khương Niệm có thể không sợ ra cửa như khi ở nông thôn nữa.
“Có khát không? Tôi mang theo nước.”
Khương Niệm để rổ thức ăn và hộp cơm nhôm lên mặt đất, cầm lấy bình nước, mắt nhìn tay Lục Duật, mím môi nói: “Rửa tay trước đã.”
“Ừ.”
Lục Duật vươn đôi tay đón lấy nước giếng Khương Niệm đổ ra. Dáng người anh cao lớn phải cong eo, sau khi rửa tay sạch sẽ lại dùng tay hứng nước rửa mặt, rồi theo thói quen lại vén vạt áo lên lau nước trên mặt.
Khương Niệm đột ngột không kịp đề phòng nhìn thấy cơ bụng căng chặt, rãnh eo người đàn ông rất cuốn hút có lực, dưới một chút là dây lưng quần màu đen, đôi chân dài đứng tách rộng, bên dưới giữa hai chân là một đám nước giếng vừa đổ.
Cô vội vàng dời tầm mắt, bàn tay cầm lấy bình giữ nhiệt không tự chủ mà nắm chặt lại.
Lục Duật cũng chợt phản ứng lại, nhanh chóng buông vạt áo, ngồi xổm xuống tìm đề tài khác: “Làm cơm gì vậy?”
Khương Niệm không tự nhiên lắm chớp chớp mắt, cũng ngồi xổm xuống, bỏ bình giữ nhiệt qua một bên xốc miếng vải phủ bên trên rổ: “Tôi hầm canh thịt gà, xào thêm một đĩa khoai tây thái sợi, hấp nóng mấy cái bánh bao trắng.”
Cô cầm hộp cơm nhôm lên, muốn mở nắp ra, nhưng không hiểu là lúc trước cô vặn nắp chặt quá hay do lòng bàn tay có mồ hôi mà mãi vẫn không mở ra được.
“Để cho tôi.”
m thành trầm ấm truyền từ đỉnh đầu, nhiệt lượng trên người Lục Duật phả thẳng vào người cô.
Khương Niệm khẽ gật đầu: “Ừ.”
Cô buông tạy, đặt rổ bên cạnh chân Lục Duật, thấy Lục Duật vặn nhẹ một cái nắp hộp cơm, trong lòng không khỏi thở dài.
Sức lực của cô kém xa so với Lục Duật.
Lục Duật cầm cái màn thầu cắn một miếng mới phát hiện ra Khương Niệm chỉ cầm đến một đôi đũa. Anh đưa đôi đũa cho Khương Niệm: “Chị dùng đũa đi, tôi cầm màn thầtu chấm canh là được.”
“Tôi về nhà mới ăn.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Niệm đi tới nơi đã nóng bức sắp không chịu nổi, cô đứng ở dưới bóng cây, hướng về phía xa gọi: “Lục Duật, lại đây ăn cơm.”
Người đàn ông ở cách đó không xa nghe thấy tiếng gọi trong trẻo, đứng dậy quay đầu lại. Thấy là Khương Niệm mang theo rổ và bình giữ nhiệt đứng dưới gốc cây, trong mắt hiện lên sự king ngạc.
Anh cứ tưởng Khương Niệm có một mình sẽ không dám ra ngoài, nên tính toán nhổ cỏ xong sẽ tới nhà ăn ăn tạm qua bữa.
Lục Duật vỗ vỗ đất trên tay, bước tới dưới bóng cây thấy gương mặt của Khương Niệm bị phơi hồng lên. Nghĩ tới cô bưng mấy thứ này đi dưới cái nắng giữa trưa tới đây, bỗng nhiên cảm thấy Khương Niệm có thể không sợ ra cửa như khi ở nông thôn nữa.
“Có khát không? Tôi mang theo nước.”
Khương Niệm để rổ thức ăn và hộp cơm nhôm lên mặt đất, cầm lấy bình nước, mắt nhìn tay Lục Duật, mím môi nói: “Rửa tay trước đã.”
“Ừ.”
Lục Duật vươn đôi tay đón lấy nước giếng Khương Niệm đổ ra. Dáng người anh cao lớn phải cong eo, sau khi rửa tay sạch sẽ lại dùng tay hứng nước rửa mặt, rồi theo thói quen lại vén vạt áo lên lau nước trên mặt.
Khương Niệm đột ngột không kịp đề phòng nhìn thấy cơ bụng căng chặt, rãnh eo người đàn ông rất cuốn hút có lực, dưới một chút là dây lưng quần màu đen, đôi chân dài đứng tách rộng, bên dưới giữa hai chân là một đám nước giếng vừa đổ.
Cô vội vàng dời tầm mắt, bàn tay cầm lấy bình giữ nhiệt không tự chủ mà nắm chặt lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Duật cũng chợt phản ứng lại, nhanh chóng buông vạt áo, ngồi xổm xuống tìm đề tài khác: “Làm cơm gì vậy?”
Khương Niệm không tự nhiên lắm chớp chớp mắt, cũng ngồi xổm xuống, bỏ bình giữ nhiệt qua một bên xốc miếng vải phủ bên trên rổ: “Tôi hầm canh thịt gà, xào thêm một đĩa khoai tây thái sợi, hấp nóng mấy cái bánh bao trắng.”
Cô cầm hộp cơm nhôm lên, muốn mở nắp ra, nhưng không hiểu là lúc trước cô vặn nắp chặt quá hay do lòng bàn tay có mồ hôi mà mãi vẫn không mở ra được.
“Để cho tôi.”
m thành trầm ấm truyền từ đỉnh đầu, nhiệt lượng trên người Lục Duật phả thẳng vào người cô.
Khương Niệm khẽ gật đầu: “Ừ.”
Cô buông tạy, đặt rổ bên cạnh chân Lục Duật, thấy Lục Duật vặn nhẹ một cái nắp hộp cơm, trong lòng không khỏi thở dài.
Sức lực của cô kém xa so với Lục Duật.
Lục Duật cầm cái màn thầu cắn một miếng mới phát hiện ra Khương Niệm chỉ cầm đến một đôi đũa. Anh đưa đôi đũa cho Khương Niệm: “Chị dùng đũa đi, tôi cầm màn thầtu chấm canh là được.”
“Tôi về nhà mới ăn.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro