[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ

Đến Bộ Đội 1

2024-08-19 00:14:48

Khương Niệm cúi đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay đang đỡ mình.

Người đàn ông cách cô khoảng hai bước, duỗi cánh tay nâng cô, bàn tay gập lại vẫn duy trì được khoảng cách đúng mực giữa nam và nữ.

Cô mím môi, cúi đầu nhìn mũi chân: “Không cần, tôi, tôi muốn đi vệ sinh.”

Ở chỗ Khương Niệm không thấy được, người đàn ông mất tự nhiên dời ánh mắt.

Lục Duật buông tay, bước sang bên cạnh hai bước nhường chỗ cho cô, nhìn vào băng gạc trên trán cô vài lần nói: “Đi cẩn thận.”

Nói thật, Khương Niệm cảm thấy thân phận này thật không thoải mái.

Cô là một cô gái độc thân hơn hai mươi năm, không chỉ vừa mới biến thành quả phụ chồng chết còn bị một người đàn ông xa lạ gội là chị dâu. Bỗng dưng có thêm một người em chồng, cho dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng Khương Niệm vẫn buồn bực không thôi.

Cô không biết tại sao mình lại xuyên vào trong sách, hiện tại cũng không tìm thấy biện pháp quay về.

Khương Niệm đỡ tường, chịu đựng đau đớn choáng váng trên đầu, chậm chạp lê bước chân ra khỏi phòng.

Trời dần tối.

Khoảng sân nhỏ hiện ra hình dáng mông lung trong chiều tà, giống hệt hôm qua cô nhìn thấy, rất có hơi thở của năm tháng.

Nhà vệ sinh ở góc tường phía Tây. Khương Niệm đỡ tường đi vào, bên trong là hố xí, hai bên hầm cầu để hai viên gạch. Cô đứng lên viên gạch, ngồi xổm xuống, trong lòng suy nghĩ tiếp theo phải làm như thế nào.



Dựa theo cốt truyện trong sách, năm ngày sau nam chủ mới quay về, xử lý xong hậu sự cho nguyên chủ rồi ngồi xe lửa rời đi. Sau đó gặp được nữ chủ trên xe lửa, hai người nảy sinh tình cảm, thuận lý thành chương tiến tới hôn nhân. Cô đọc đến cốt truyện cuối cùng nam chủ và nữ chủ kết hôn rồi mới buông sách đi ngủ.

Bây giờ nam chủ quay về sớm hơn năm ngày so với cốt truyện, cô không biết có phải do bản thân xuyên sách nên gây ra hiệu ứng bươm bướm hay không? Nhưng mà hiện tại không nghĩ được nhiều như vậy, cô cần phải nghĩ cách khiến cho nam chủ mang cô rời khỏi thôn này,. Người cô có thể dựa vào duy nhất cũng chỉ có nam chính bỗng xuất hiện này thôi.

“Chị dâu.”

Giọng nói Lục Duật từ bên ngoài vọng tới.

Khương Niệm giật mình: “Tôi đây!.”

Cô vội vàng dọn dẹp xong xuôi rồi đỡ tường ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Lục Duật đứng bên cạnh giếng, tay áo xắn lên một đoạn, lộ ra màu da lúa mạch, xương cổ tay thon dài, cơ bắp cẳng tay mạnh mẽ săn chắc. Đèn dầu hỏa đặt bên thành giếng tỏa ra ánh sán chiếu lên gương mặt anh tuấn, làm cho sườn mặt lạnh băng của người đàn ông trở nên nhu hòa.

Khương Niệm cảm thán, không hổ là nam chính.

Thật là đẹp trai.

Cô hỏi: “Gọi tôi có chuyện gì à?”

Cô cố gắng hết sức bắt chước giọng nói và tính cách nguyên chủ, khi nói chuyện cố ý kéo họng, đôi mắt lúc nào cũng nhìn xuống đất, không dám nhìn thẳng người đối dieenj, là nhân cách tự ti điển hình.

Lục Duật thấy cô không có chuyện gì, ném thùng múc nước xuống giếng: “Vậy chị ngồi nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu cơm.”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ

Số ký tự: 0