[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Khóc Gì Chứ? 1
2024-08-19 00:14:48
Xoay người thấy Lục Duật bỏ một con gà đã làm sạch lên trên thớt, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, lúc này Khương Niệm mới phát hiện anh đang thở dồn dập, trên đầu toàn là mồ hôi, vội hỏi: “Anh tới trạm thực phẩm ư?”
Từ chỗ này tới trạm thực phẩm đi đi về về mất hơn một giờ đồng hồ đó.
Khó trách chờ nửa ngày không thấy anh về.
Lục Duật gật đầu: “Ừ, cho nên về muộn mộy chút.”
Anh đi tới bên giếng múc nước rửa mặt, Khương Niệm mang đồ ăn đã nấu chín bưng ra, mắt liếc nhìn Lục Duật đang khom lưng rửa mặt. Người đàn ông cong eo lưng, hai tay nắm lấy hai bên mép áo như muốn cởi ra, chợt nghĩ ra còn có cô ở đây, lại lập tức buông áo xuống.
Tuy rằng ánh sáng bóng đèn trong viện không quá sáng, nhưng Khương Niệm vẫn thấy được cơ bụng săn chắc của người đàn ông.
Vai rộng eo thon, cơ bụng căng chặt.
Khương Niệm vội vã dời ánh mắt, trong lòng nhủ thầm: Phi lễ chớ nhìn.
Buổi tối nấu cháo, xào một đĩa cà tím thịt bằm, dưa leo xào trứng gà, hai cái bánh bột ngô và ba cái bánh bao. Cô biết lượng cơm Lục Duật ăn rất nhiều, cho nên lượng đồ ăn cũng nấu nhiều.
Lục Duật ngồi trên băng ghế, ăn cơm Khương Niệm nấu, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác kiên định.
.... là cảm giác của gia đình.
Trước khi Khương Niệm tới bộ đội, sáng trưa tối anh đều tới nhà bếp tập thể ăn cơm, ăn xong rồi về kí túc xá ngủ, ngày nào sinh hoạt cũng lặp lại giống nhau, tiền lương được phát thì gửi về nhà.
Sau khi Khương Niệm tới, trên vai anh nhiều hơn một loại trách nhiệm, lại không cần phải tới nhà bếp tập thể ăn cơm. Giống như nhà đoàn trưởng Tống, về đến nhà là có cơm nóng hổi ăn.
Cô nấu cơm còn rất ngon nữa.
Lục Duật ngước mắt nhìn Khương Niệm ở đối diện, ngồi trên băng ghế hai chân khép lại, vẫn cúi đầu trước sau như một yên tĩnh ăn cơm.
Ăn cơm chiều xong, Lục Duật thu dọn bát đĩa mang vào nhà bếp, nói với Khương Niệm đang đi vào: “Tôi mang thịt gà rửa sạch rồi bỏ vào nước giếng giữ lạnh, sáng mai lúc tôi đi sẽ lấy ra.”
Khương Niệm đứng ở bệ bếp bên bệ rửa bát, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừ.”
Niên đại này tử lạnh chưa có nhiều, mùa hè trười nóng, hầu hết đều dùng biện pháp cổ xưa để bảo tồn thịt không bị hỏng.
Lúc Lục Duật mang gà đã giết sẵn đi ra ngoài, thấy Khương Niệm kiễng gót chân lau phía trong bệ bếp, cô có vóc người nhỏ xinh, với người lau bên trong có chút khó khăn, nhất là chỗ góc, hai bên đều sát vào tường.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ chỗ này tới trạm thực phẩm đi đi về về mất hơn một giờ đồng hồ đó.
Khó trách chờ nửa ngày không thấy anh về.
Lục Duật gật đầu: “Ừ, cho nên về muộn mộy chút.”
Anh đi tới bên giếng múc nước rửa mặt, Khương Niệm mang đồ ăn đã nấu chín bưng ra, mắt liếc nhìn Lục Duật đang khom lưng rửa mặt. Người đàn ông cong eo lưng, hai tay nắm lấy hai bên mép áo như muốn cởi ra, chợt nghĩ ra còn có cô ở đây, lại lập tức buông áo xuống.
Tuy rằng ánh sáng bóng đèn trong viện không quá sáng, nhưng Khương Niệm vẫn thấy được cơ bụng săn chắc của người đàn ông.
Vai rộng eo thon, cơ bụng căng chặt.
Khương Niệm vội vã dời ánh mắt, trong lòng nhủ thầm: Phi lễ chớ nhìn.
Buổi tối nấu cháo, xào một đĩa cà tím thịt bằm, dưa leo xào trứng gà, hai cái bánh bột ngô và ba cái bánh bao. Cô biết lượng cơm Lục Duật ăn rất nhiều, cho nên lượng đồ ăn cũng nấu nhiều.
Lục Duật ngồi trên băng ghế, ăn cơm Khương Niệm nấu, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác kiên định.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.... là cảm giác của gia đình.
Trước khi Khương Niệm tới bộ đội, sáng trưa tối anh đều tới nhà bếp tập thể ăn cơm, ăn xong rồi về kí túc xá ngủ, ngày nào sinh hoạt cũng lặp lại giống nhau, tiền lương được phát thì gửi về nhà.
Sau khi Khương Niệm tới, trên vai anh nhiều hơn một loại trách nhiệm, lại không cần phải tới nhà bếp tập thể ăn cơm. Giống như nhà đoàn trưởng Tống, về đến nhà là có cơm nóng hổi ăn.
Cô nấu cơm còn rất ngon nữa.
Lục Duật ngước mắt nhìn Khương Niệm ở đối diện, ngồi trên băng ghế hai chân khép lại, vẫn cúi đầu trước sau như một yên tĩnh ăn cơm.
Ăn cơm chiều xong, Lục Duật thu dọn bát đĩa mang vào nhà bếp, nói với Khương Niệm đang đi vào: “Tôi mang thịt gà rửa sạch rồi bỏ vào nước giếng giữ lạnh, sáng mai lúc tôi đi sẽ lấy ra.”
Khương Niệm đứng ở bệ bếp bên bệ rửa bát, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừ.”
Niên đại này tử lạnh chưa có nhiều, mùa hè trười nóng, hầu hết đều dùng biện pháp cổ xưa để bảo tồn thịt không bị hỏng.
Lúc Lục Duật mang gà đã giết sẵn đi ra ngoài, thấy Khương Niệm kiễng gót chân lau phía trong bệ bếp, cô có vóc người nhỏ xinh, với người lau bên trong có chút khó khăn, nhất là chỗ góc, hai bên đều sát vào tường.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro