[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ

Miệng Nói Nhanh...

2024-08-19 00:14:48

Cô đi vào trong phòng cầm bốn cái kẹo sữa cùng bốn miếng bánh hạch đào đưa cho Phùng Mai. Phùng Mai hoảng sợ, cô ấy biết kẹo sữa và bánh hạch đào rất đắt, tuy rằng lão Tống là đoàn trưởng, tiền lương mỗi tháng cũng không ít, nhưng không chịu nổi mỗi tháng lĩnh lương phải gửi tiền cho mẹ chồng, cô ấy còn phải tiếp tế nhà mẹ đẻ, trong nhà lại có hai đứa con trai đang tuổi ăn tuổi lớn.

Tính đến cuối cùng tiền đến tay không còn lại mấy đồng, lại còn phải tích cóp tiền để cho hai đứa con đi học, tương lai còn cưới vợ. Cho nên kẹo sữa và bánh hạch đào này nhà bọn họ một năm cũng chỉ có thể ăn ba bốn lần đỡ thèm.

Khương Niệm một lần cho nhiều như vậy Phùng Mai còn đau lòng thay cô.

Thấy Phùng Mai ngượng ngùng, Khương Niệm cười nói: “Chị Phùng đừng khách khí với em, hôm qua em mới tới đây, chị vừa cho chúng em cơm chiều, lại còn đưa đồ ăn, lại còn giúp em gội đầu nữa. Nếu chị không cầm, về sau chị đưa cái gì em cũng không dám nhận.”

Thấy cô nói như vậy, Phùng Mai cũng thoải mái nhận lấy: “Vậy thì chị nhận.”

Phùng Mai về đến nhà, hai đứa con trai ngủ trưa vừa lúc thức dậy, thấy cô ấy cầm bánh hạch đào và kẹo sữa về nhà, đôi mắt hai người lập tức tỏa sáng, vội vã bò dậy.

Tống Hướng Đông là anh cả, năm nay bảy tuổi, sắp tới phải đi học ở thôn bên cạnh bộ đội, cậu bé bò đến mép giường, liếm môi ồn ào: “Mẹ, bánh hạch đào và kẹo sữa mẹ lấy ở đâu vậy?”

Nhóc thứ Tống Hướng Hồng cũng xán đến gần anh cả, khóc lóc duỗi tay đòi: “Mẹ, con muốn ăn kẹo sữa, con muốn ăn kẹo sữa. Lần trước được ăn kẹo sữa là lúc tết, con đã quên mất mùi vị của kẹo sữa là gì rồi.”

Phùng Mai cho hai đứa bé mỗi người một viên kẹo sữa, thấy hai người bọn họ còn trông mong nhìn chằm chằm vào bánh hạch đào, lập tức trừng mắt: “Còn lại mẹ sẽ khóa trong tủ, cách một ngày ăn một cái.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Hướng Đông và Tống Hướng Hồng nghe xong hưng phấn hô: “Tốt quá, mấy ngày tới đều có bánh hạch đào và kẹo sữa ăn rồi!.”

Buổi tối.

Trời đã tối đen.

Khương Niệm đợi mãi không thấy Lục Duật quay về, đoàn trưởng Tống và tiểu đội trưởng Lưu bên cạnh đã trở về từ rất lâu.

Cô đợi thêm một lúc không thấy người về, liền đi vào nhà bếp xào rau, âm thanh đồ ăn cho vào chảo dầu và đảo thức ăn che mất tiếng bước chân từ bên ngoài đi vào.

“Chị dâu, tôi về rồi.”

Âm thanh trầm thấp bất chợt vang lên từ phía sau, khiến cho Khương Niệm hoảng sợ.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ

Số ký tự: 0