[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Ngủ Ngon Lành C...
2024-08-19 00:14:48
Cơm trưa và cơm chiều đều do Lục Duật nấu.
Buổi trưa ăn mì sợi, buổi tối ăn cháo. Ở niên đại này có được mì sợi cũng rất hiếm có.
Khương Niệm ăn xong quay về phòng, tìm mấy bộ quần áo còn có thể mặc được của nguyên chủ cất vào trong túi vải, còn lại không mang theo thứ gì.
Lục Duật từ bên ngoài đi vào, nhìn túi trong tay Khương Niệm: “Chỉ có từng này thôi à?”
Khương Niệm mím mím môi gật đầu.
Lục Duật không nói gì, đi tới cầm lấy bọc nhỏ nhét vào trong túi lớn của mình: “Đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta rời đi.”
Nói xong, xách theo túi lớn của mình ra khỏi phòng, tiện thể đóng cửa giúp Khương Niệm.
Khương Niệm không hề buồn ngủ, nhìn chằm chằm đèn dầu trên bàn rồi thở dài, còn đang buồn bực không biết phải làm sao mới xuyên trở về được. Mãi đến tận nửa đêm mới ngủ, cảm giác còn chưa ngủ được bao nhiêu bên ngoài đã trền đến tiến gọi cửa: “Chị dâu, dậy chưa?”
“Dậy rồi.”
Khương Niệm nhanh chóng trả lời.
Giọng nói trầm ấm và có lực của Lục Duật vọng vào từ ngoài cửa: “Bữa sáng làm xong rồi, ăn xong chúng ta sẽ xuất phát, bốn giờ chiều chúng ta sẽ lên tàu hỏa, phải đi sớm.”
Khương Niệm nói: “Ừ.”
Cô bò dậy mặc quần áo xong rồi đi đánh răng rửa mặt, dựa theo thói quen của nguyên chủ bện hai bím tóc, sau đó đi ra ngoài ăn cơm. Cô có kí ức của nguyên chủ cho nên biết từ trong thôn lên đến huyện mất ba giờ đi đường, lại từ huyện ngồi xe khách lên đến thành phố cũng mất thêm hai giờ, một vòng liền mất 5 giờ đồng hồ. Nếu như trên đường gặp phải việc gì trì hoãn nói không chừng lỡ mất thời gian lên xe lửa.
Cơm nước xong, Lục Duật đi rửa chén, cổng nhà bị gõ vang. Bên ngoài là giọng nói của Triệu Cương con trai của thím Triệu nhà bên cạnh: “Lục lão nhị, thời gian không còn sớm, chúng ta phải nhanh đi thôi.”
“Đến đây.”
Lục Duật từ nhà bếp đi ra, khóa kỹ cửa, lại nói với Khương Niệm: “Nghĩ lại xem còn muốn mang theo gì không?”
Khương Niệm ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Không còn gì cả.”
Lục Duật đeo ba lô quân đội cùng Khương Niệm đi ra ngoài, khóa cổng lại, ngồi trên xe lừa Triệu Cương dắt tới đi về phía huyện thành. Lục Duật và Triệu Cương ngồi phía trước nói chuyện, Khương Niệm ngồi ở phía sau quan sát vùng nông thôn thập niên 70, đường đất gập ghềnh ổ gà, khắp nơi đều là nhà vách đất. Chỗ nào cũng lộ ra hơi thở bần cùng của niên đại nghèo khó này. Người qua lại vác quốc xẻng chào hỏi với Lục Duật.
“Lục lão nhị đi đâu đó?”
Lục Duật nói: “Về đơn vị.”
“Mang theo chị dâu cháu cùng đi à?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi trưa ăn mì sợi, buổi tối ăn cháo. Ở niên đại này có được mì sợi cũng rất hiếm có.
Khương Niệm ăn xong quay về phòng, tìm mấy bộ quần áo còn có thể mặc được của nguyên chủ cất vào trong túi vải, còn lại không mang theo thứ gì.
Lục Duật từ bên ngoài đi vào, nhìn túi trong tay Khương Niệm: “Chỉ có từng này thôi à?”
Khương Niệm mím mím môi gật đầu.
Lục Duật không nói gì, đi tới cầm lấy bọc nhỏ nhét vào trong túi lớn của mình: “Đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta rời đi.”
Nói xong, xách theo túi lớn của mình ra khỏi phòng, tiện thể đóng cửa giúp Khương Niệm.
Khương Niệm không hề buồn ngủ, nhìn chằm chằm đèn dầu trên bàn rồi thở dài, còn đang buồn bực không biết phải làm sao mới xuyên trở về được. Mãi đến tận nửa đêm mới ngủ, cảm giác còn chưa ngủ được bao nhiêu bên ngoài đã trền đến tiến gọi cửa: “Chị dâu, dậy chưa?”
“Dậy rồi.”
Khương Niệm nhanh chóng trả lời.
Giọng nói trầm ấm và có lực của Lục Duật vọng vào từ ngoài cửa: “Bữa sáng làm xong rồi, ăn xong chúng ta sẽ xuất phát, bốn giờ chiều chúng ta sẽ lên tàu hỏa, phải đi sớm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Niệm nói: “Ừ.”
Cô bò dậy mặc quần áo xong rồi đi đánh răng rửa mặt, dựa theo thói quen của nguyên chủ bện hai bím tóc, sau đó đi ra ngoài ăn cơm. Cô có kí ức của nguyên chủ cho nên biết từ trong thôn lên đến huyện mất ba giờ đi đường, lại từ huyện ngồi xe khách lên đến thành phố cũng mất thêm hai giờ, một vòng liền mất 5 giờ đồng hồ. Nếu như trên đường gặp phải việc gì trì hoãn nói không chừng lỡ mất thời gian lên xe lửa.
Cơm nước xong, Lục Duật đi rửa chén, cổng nhà bị gõ vang. Bên ngoài là giọng nói của Triệu Cương con trai của thím Triệu nhà bên cạnh: “Lục lão nhị, thời gian không còn sớm, chúng ta phải nhanh đi thôi.”
“Đến đây.”
Lục Duật từ nhà bếp đi ra, khóa kỹ cửa, lại nói với Khương Niệm: “Nghĩ lại xem còn muốn mang theo gì không?”
Khương Niệm ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Không còn gì cả.”
Lục Duật đeo ba lô quân đội cùng Khương Niệm đi ra ngoài, khóa cổng lại, ngồi trên xe lừa Triệu Cương dắt tới đi về phía huyện thành. Lục Duật và Triệu Cương ngồi phía trước nói chuyện, Khương Niệm ngồi ở phía sau quan sát vùng nông thôn thập niên 70, đường đất gập ghềnh ổ gà, khắp nơi đều là nhà vách đất. Chỗ nào cũng lộ ra hơi thở bần cùng của niên đại nghèo khó này. Người qua lại vác quốc xẻng chào hỏi với Lục Duật.
“Lục lão nhị đi đâu đó?”
Lục Duật nói: “Về đơn vị.”
“Mang theo chị dâu cháu cùng đi à?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro