[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Nói 4
2024-08-19 00:14:48
Lục Duật xoay người thấy Khương Niệm đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt trên bàn, biết cô ở nông thôn chưa từng chạm vào mấy thứ này, anh lại lấy ra thêm một cái hộp sắt từ bên trong túi, đặt lên bàn: “Đây là tiền lương và phiếu giấy mấy năm nay tôi tích cóp được. Chờ tháng này phát tiền lương tôi lại đưa cho cô, tôi cũng đã giữ lại một ít phòng thân rồi.”
Khương Niệm sững sờ.
?
?
Anh muốn nộp tiền lương?
Cô còn chưa kịp phản ứng, Lục Duật đã bước ra ngoài, miệng nói với vào trong: “Tôi đi nấu cơm chiều.”
Trong đầu Khương Niệm có cốt truyện trong sách, biết tiền lương lúc Lục Duật làm tiểu đội trưởng là 35 đồng, mỗi tháng sẽ gửi về nhà 25 đồng. Hai tháng trước anh mới thăng thành phó đoàn trưởng, mức lương hiện tại là 52 đồng một tháng. Hai tháng này gửi cho nguyên chủ 80 đồng, anh cũng chỉ giữ lại 24 đồng. Có thể nói tiền lương mấy năm nay phần lớn Lục Duật đều gửi về nhà.
Nhưng mỗi lần anh gửi tiền về, nguyên chủ còn chưa cầm chắc đã bị mẹ Khương và Khương Quốc cướp mất. Chỉ để lại lương thực đủ ăn không chết đói cho cô ấy và Hứa Thành.
Lục Duật rời nhà tham gia quân ngũ 8 năm, trong quá trình này chỉ trở về nhà một lần lúc cha Hứa qua đời, cho nên không biết nguyên chủ và chồng ở trong nhà sống thế nào.
Cô mở hộp sắt ra, bên trong có chút tiền giấy, còn có phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu đường... còn có cả phiếu công nghiệp cùng với các loại phiếu tinh tinh khác. Trong đó phiếu công nghiệp và phiếu vải là nhiều nhất.
Cô lại đếm tiền, đều là tiền lẻ, tổng cộng 130 đồng chẵn.
“Phó đoàn Lục, có ở nhà không?”
Bên ngoài truyền đến giọng vang dội của một phụ nữ trung tuổi.
Lục Duật cúi đầu từ trong nhà bếp đi ra, áo sơ mi trắng tháo hai cúc trên cùng, mặc quần bộ đội, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn vàng càng thêm rõ nét. Thấy là Phùng Mai - vợ đoàn trưởng Tống – hàng xóm tốt với nhà mình thì cười nói: “Chị dâu sang có chuyện gì vậy?”
“À, không phải lão Tống biết cậu dẫn chị dâu tới đây ở hay sao, sợ hai người tới vội vàng chưa kịp chuẩn bị cái gì, nên bảo tôi làm cơm chiều nhiều một chút, mang sang cho hai người.”
Phùng Mai đem chén bát và mâm đặt lên bàn gỗ trong sân, hỏi Lục Duật: “Chị dâu cậu đâu?”
“Vậy cảm ơn chị dâu và đoàn trưởng Tống.” Lục Duật chỉ về gian phòng đầu tiên của căn nhà phía đông: “Ở trong phòng đó.”
Hai tay Phùng Mai lau lau trên tạp dề, cười nói: “Tôi đi qua xem cô ấy.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Niệm sững sờ.
?
?
Anh muốn nộp tiền lương?
Cô còn chưa kịp phản ứng, Lục Duật đã bước ra ngoài, miệng nói với vào trong: “Tôi đi nấu cơm chiều.”
Trong đầu Khương Niệm có cốt truyện trong sách, biết tiền lương lúc Lục Duật làm tiểu đội trưởng là 35 đồng, mỗi tháng sẽ gửi về nhà 25 đồng. Hai tháng trước anh mới thăng thành phó đoàn trưởng, mức lương hiện tại là 52 đồng một tháng. Hai tháng này gửi cho nguyên chủ 80 đồng, anh cũng chỉ giữ lại 24 đồng. Có thể nói tiền lương mấy năm nay phần lớn Lục Duật đều gửi về nhà.
Nhưng mỗi lần anh gửi tiền về, nguyên chủ còn chưa cầm chắc đã bị mẹ Khương và Khương Quốc cướp mất. Chỉ để lại lương thực đủ ăn không chết đói cho cô ấy và Hứa Thành.
Lục Duật rời nhà tham gia quân ngũ 8 năm, trong quá trình này chỉ trở về nhà một lần lúc cha Hứa qua đời, cho nên không biết nguyên chủ và chồng ở trong nhà sống thế nào.
Cô mở hộp sắt ra, bên trong có chút tiền giấy, còn có phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu đường... còn có cả phiếu công nghiệp cùng với các loại phiếu tinh tinh khác. Trong đó phiếu công nghiệp và phiếu vải là nhiều nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lại đếm tiền, đều là tiền lẻ, tổng cộng 130 đồng chẵn.
“Phó đoàn Lục, có ở nhà không?”
Bên ngoài truyền đến giọng vang dội của một phụ nữ trung tuổi.
Lục Duật cúi đầu từ trong nhà bếp đi ra, áo sơ mi trắng tháo hai cúc trên cùng, mặc quần bộ đội, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn vàng càng thêm rõ nét. Thấy là Phùng Mai - vợ đoàn trưởng Tống – hàng xóm tốt với nhà mình thì cười nói: “Chị dâu sang có chuyện gì vậy?”
“À, không phải lão Tống biết cậu dẫn chị dâu tới đây ở hay sao, sợ hai người tới vội vàng chưa kịp chuẩn bị cái gì, nên bảo tôi làm cơm chiều nhiều một chút, mang sang cho hai người.”
Phùng Mai đem chén bát và mâm đặt lên bàn gỗ trong sân, hỏi Lục Duật: “Chị dâu cậu đâu?”
“Vậy cảm ơn chị dâu và đoàn trưởng Tống.” Lục Duật chỉ về gian phòng đầu tiên của căn nhà phía đông: “Ở trong phòng đó.”
Hai tay Phùng Mai lau lau trên tạp dề, cười nói: “Tôi đi qua xem cô ấy.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro