[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Tránh Hiểu Lầm...
2024-08-19 00:14:48
Từ ánh mắt đầu tiên Trịnh Hồng đã chán ghét Khương Niệm, hôm nay lại đụng mặt, càng thêm chán ghét nhiều hơn.
Nhưng cô ta không biểu hiện ra ngoài mặt, cười cười đi qua, nhìn sang Phùng Mai: “Chị Phùng, chị đang đi đâu vậy?”
Giọng nói mềm nhẹ, người cũng cười ha hả.
Phùng Mai cười nói: “À, chẳng phải chị dâu của phó đoàn Lục tới hay sao? Tôi dẫn cô ấy tới chỗ đất phần trăm nhìn một cái, không thì ngày nào họ cũng phải mua đồ ăn tốn nhiều tiền lắm.”
Trịnh Hồng cười cười: “Chị dâu Phùng đúng là người tốt, nếu ai quen biết chị đúng là phúc của họ.”
Nói xong, lại nhìn sang Khương Niệm: “Chị dâu phó đoàn Lục, lời này của tôi có đúng không?”
Khương Niệm nhìn thấy đáy mắt Trịnh Hồng hiện nét khinh thường cùng cười nhạo, trong lòng không nhịn được cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.”
Phùng Mai nghe xong lời này, khóe miệng cười càng rộng hơn: “Mọi người đều là vợ lính, cũng không dễ dàng gì, có thể giúp đỡ nhau thì giúp đỡ. Tôi cũng không có tốt như lời hai người nói, để tôi nói nha, vẫn là cô không dễ dàng...”
Cô ấy nói với Khương Niệm: “Em không biết chứ, tiểu đội trưởng Lữ thường xuyên công tác bên ngoài, chỉ có một mình Trịnh Hồng cùng con nhỏ ở nhà. Một người phụ nữ nuôi con nhỏ có bao nhiêu vất vả chứ, cũng may cô ấy quen thân với tiểu đội trưởng Lưu, có việc lớn việc nhỏ thì tìm tiểu đội trưởng Lưu hỗ trợ cũng là bình thường. Tuy nói rằng trước đây tiểu đội trưởng Lưu và Trịnh Hồng có từng xem mắt, nhưng không phải là không thành hay sao? Đều là chuyện xưa thóc cũ từ tám năm trước rồi, vậy mà Từ Yến còn vì tiểu đội trưởng Lưu giúp đỡ người nhà tiểu đội trưởng Lữ mà vài bữa lại làm ầm ĩ với tiểu đội trưởng Lưu đó, ầm ĩ đến mức đau đầu.”
Khương Niệm:...
Cô phát hiện vợ của đoàn trưởng Tống cũng là người không phân biệt rõ phải trái, hơn nữa lại là người có tai mềm, bị Trịnh Hồng dỗ ngọt vài câu là không phân biệt được đông tây nam bắc.
Đôi mắt Trịnh Hồng đỏ lên, còn tỏ ra uất ức: “Chị Phùng, cũng là do em sai, làm hại Từ Yến và Lưu doanh trưởng cãi nhau. Chủ yếu là Quốc Sinh nhà em thường xuyên dẫn lính ra bên ngoài, vừa lúc nhà em và nhà tiểu đội trưởng Lưu lại gần nhau, lại có quen biết từ trước nên mới muốn tìm anh ấy hỗ trợ.”
Khương Niệm:...
Cô chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.
Rõ ràng là cô ta làm hại hai vợ chồng người ta làm ầm ĩ, sau lưng lại nói xấu Từ Yến ghen tuông vô cớ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng cô ta không biểu hiện ra ngoài mặt, cười cười đi qua, nhìn sang Phùng Mai: “Chị Phùng, chị đang đi đâu vậy?”
Giọng nói mềm nhẹ, người cũng cười ha hả.
Phùng Mai cười nói: “À, chẳng phải chị dâu của phó đoàn Lục tới hay sao? Tôi dẫn cô ấy tới chỗ đất phần trăm nhìn một cái, không thì ngày nào họ cũng phải mua đồ ăn tốn nhiều tiền lắm.”
Trịnh Hồng cười cười: “Chị dâu Phùng đúng là người tốt, nếu ai quen biết chị đúng là phúc của họ.”
Nói xong, lại nhìn sang Khương Niệm: “Chị dâu phó đoàn Lục, lời này của tôi có đúng không?”
Khương Niệm nhìn thấy đáy mắt Trịnh Hồng hiện nét khinh thường cùng cười nhạo, trong lòng không nhịn được cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.”
Phùng Mai nghe xong lời này, khóe miệng cười càng rộng hơn: “Mọi người đều là vợ lính, cũng không dễ dàng gì, có thể giúp đỡ nhau thì giúp đỡ. Tôi cũng không có tốt như lời hai người nói, để tôi nói nha, vẫn là cô không dễ dàng...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy nói với Khương Niệm: “Em không biết chứ, tiểu đội trưởng Lữ thường xuyên công tác bên ngoài, chỉ có một mình Trịnh Hồng cùng con nhỏ ở nhà. Một người phụ nữ nuôi con nhỏ có bao nhiêu vất vả chứ, cũng may cô ấy quen thân với tiểu đội trưởng Lưu, có việc lớn việc nhỏ thì tìm tiểu đội trưởng Lưu hỗ trợ cũng là bình thường. Tuy nói rằng trước đây tiểu đội trưởng Lưu và Trịnh Hồng có từng xem mắt, nhưng không phải là không thành hay sao? Đều là chuyện xưa thóc cũ từ tám năm trước rồi, vậy mà Từ Yến còn vì tiểu đội trưởng Lưu giúp đỡ người nhà tiểu đội trưởng Lữ mà vài bữa lại làm ầm ĩ với tiểu đội trưởng Lưu đó, ầm ĩ đến mức đau đầu.”
Khương Niệm:...
Cô phát hiện vợ của đoàn trưởng Tống cũng là người không phân biệt rõ phải trái, hơn nữa lại là người có tai mềm, bị Trịnh Hồng dỗ ngọt vài câu là không phân biệt được đông tây nam bắc.
Đôi mắt Trịnh Hồng đỏ lên, còn tỏ ra uất ức: “Chị Phùng, cũng là do em sai, làm hại Từ Yến và Lưu doanh trưởng cãi nhau. Chủ yếu là Quốc Sinh nhà em thường xuyên dẫn lính ra bên ngoài, vừa lúc nhà em và nhà tiểu đội trưởng Lưu lại gần nhau, lại có quen biết từ trước nên mới muốn tìm anh ấy hỗ trợ.”
Khương Niệm:...
Cô chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.
Rõ ràng là cô ta làm hại hai vợ chồng người ta làm ầm ĩ, sau lưng lại nói xấu Từ Yến ghen tuông vô cớ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro