[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Tránh Hiểu Lầm...
2024-08-19 00:14:48
Nhưng dù vậy, đối với cô mà nói, tất cả người và vật ở nơi này đều là hư ảo trong mắt, chỉ là câu chuyện trong sách mà thôi.
Khương Niệm ăn sáng xong, vừa mới cầm chén bát đi rửa, Phùng Mai đã tới.
“Chị dâu phó đoàn Lục, chúng ta đi thôi.”
“Tới đây.”
Khương Niệm từ trong nhà bếp đi ra, cùng Phùng Mai ra khỏi sân, cô an tĩnh đi theo bên cạnh Phùng Mai, nghe chị ta giới thiệu nhà này ai ở, nhà kia của ai. Một lúc lại nói chuyện nhà này, một lúc lại nói chuyện đồ vật khác, là người nói nhiều điển hình.
“Em đừng có cúi đầu mãi thế, lâu dần không tốt cho cổ đâu.”
Phùng Mai đang nói chuyện hăng say, quay đầu lại thấy Khương Niệm cúi gằm mặt bước đi, lấy khuỷu tay chạm vào tay cô: “Em cười lên đẹp lắm, không có việc gì thì cười nhiều một chút.”
Khương Niệm: ...
Cô cũng không muốn ngày nào cũng làm thế, nhưng nguyên chủ từ nhỏ tới lớn tính cách luôn là như vậy. Nếu cô đột ngột sửa lại tính tình, sợ rằng sẽ khiến cho Lục Duật nghi ngờ.
Cô gật đầu: “Em biết rồi.”
Nói xong nhấp miệng cười nhẹ với Phùng Mai.
Khương Niệm không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được Trịnh Hồng, cô ta dẫn theo con trai của mình từ đối diện đi tới, trong tay còn cầm bánh hạch đào, đi lại bình thường, có chỗ nào giống như bị trẹo chân.
Trịnh Hồng cũng thấy Phùng Mai và Khương Niệm. Cô ta nhìn chằm chằm Khương Niệm mấy giây, trong lòng kinh ngạc hết sức. Ngày hôm qua khi gặp cô, chỉ thấy cô cúi đầu, bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, nên chỉ cho rằng cô là gái già vừa đen vừa quê mùa mà thôi. Không ngờ rằng không chỉ trắng trẻo mà gương mặt cũng rất xinh đẹp.
Nếu như người không quen biết cô nhìn thấy, sẽ không cho rằng cô là quả phụ, còn tưởng rằng cô gái mới lớn nhà ai.
Trịnh Hồng nghĩ tới bản thân sau khi gả cho Lữ Quốc Sinh còn không tùy quân, nghe lời mẹ đẻ nói ngày ngày ở nhà đẻ chờ đợi. Hàng tháng Lữ Quốc Sinh gửi trợ cấp về đều bị mẹ cô ta giấu đi, nói rằng để dành cho em trai cưới vợ. Cô ta ở nhà vừa nấu cơm làm việc nhà vừa xuống ruộng làm lấy công điểm. Cuối cùng không chịu nổi nữa đến tìm Lữ Quốc Sinh, Lữ Quốc Sinh tự mình tới nhà mẹ đẻ đón cô ta và con trai cùng tới bộ đội.
Tuy rằng ở nhà trong khu quân thuộc không cần phải làm việc dưới ruộng, cũng không phải phơi nắng nhưng làn da cô ta cũng chỉ tốt hơn một chút so với trước đây, không còn đen như cũ. Nhưng nếu so với Khương Niệm thì quả thật kém xa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Niệm ăn sáng xong, vừa mới cầm chén bát đi rửa, Phùng Mai đã tới.
“Chị dâu phó đoàn Lục, chúng ta đi thôi.”
“Tới đây.”
Khương Niệm từ trong nhà bếp đi ra, cùng Phùng Mai ra khỏi sân, cô an tĩnh đi theo bên cạnh Phùng Mai, nghe chị ta giới thiệu nhà này ai ở, nhà kia của ai. Một lúc lại nói chuyện nhà này, một lúc lại nói chuyện đồ vật khác, là người nói nhiều điển hình.
“Em đừng có cúi đầu mãi thế, lâu dần không tốt cho cổ đâu.”
Phùng Mai đang nói chuyện hăng say, quay đầu lại thấy Khương Niệm cúi gằm mặt bước đi, lấy khuỷu tay chạm vào tay cô: “Em cười lên đẹp lắm, không có việc gì thì cười nhiều một chút.”
Khương Niệm: ...
Cô cũng không muốn ngày nào cũng làm thế, nhưng nguyên chủ từ nhỏ tới lớn tính cách luôn là như vậy. Nếu cô đột ngột sửa lại tính tình, sợ rằng sẽ khiến cho Lục Duật nghi ngờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gật đầu: “Em biết rồi.”
Nói xong nhấp miệng cười nhẹ với Phùng Mai.
Khương Niệm không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được Trịnh Hồng, cô ta dẫn theo con trai của mình từ đối diện đi tới, trong tay còn cầm bánh hạch đào, đi lại bình thường, có chỗ nào giống như bị trẹo chân.
Trịnh Hồng cũng thấy Phùng Mai và Khương Niệm. Cô ta nhìn chằm chằm Khương Niệm mấy giây, trong lòng kinh ngạc hết sức. Ngày hôm qua khi gặp cô, chỉ thấy cô cúi đầu, bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, nên chỉ cho rằng cô là gái già vừa đen vừa quê mùa mà thôi. Không ngờ rằng không chỉ trắng trẻo mà gương mặt cũng rất xinh đẹp.
Nếu như người không quen biết cô nhìn thấy, sẽ không cho rằng cô là quả phụ, còn tưởng rằng cô gái mới lớn nhà ai.
Trịnh Hồng nghĩ tới bản thân sau khi gả cho Lữ Quốc Sinh còn không tùy quân, nghe lời mẹ đẻ nói ngày ngày ở nhà đẻ chờ đợi. Hàng tháng Lữ Quốc Sinh gửi trợ cấp về đều bị mẹ cô ta giấu đi, nói rằng để dành cho em trai cưới vợ. Cô ta ở nhà vừa nấu cơm làm việc nhà vừa xuống ruộng làm lấy công điểm. Cuối cùng không chịu nổi nữa đến tìm Lữ Quốc Sinh, Lữ Quốc Sinh tự mình tới nhà mẹ đẻ đón cô ta và con trai cùng tới bộ đội.
Tuy rằng ở nhà trong khu quân thuộc không cần phải làm việc dưới ruộng, cũng không phải phơi nắng nhưng làn da cô ta cũng chỉ tốt hơn một chút so với trước đây, không còn đen như cũ. Nhưng nếu so với Khương Niệm thì quả thật kém xa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro